BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 349

- Con mà lại dám tính đến chuyện biếu ông cái gì thì to gan quá, không
đời nào dám thế ạ! - Gã Do Thái kêu lên - Xin ông mua con ngựa này, thưa
tôn ông. . . còn tiền thì con lấy sau cũng được ạ.
Tsertôpkhanôp nghĩ ngợi.
- Nhà ngươi lấy bao nhiêu? - Cuối cùng, ông nghiến răng thốt lên.
Gã Do Thái nhún vai.
- Chỉ bằng giá con mua thôi ạ. Hai trăm rúp.- Con ngựa đáng giá gấp đôi,
mà có lẽ còn gấp ba số tiền ấy là khác.
Tsertôpkhanôp quay đi và ngáp một cái nóng nảy.
- Thế bao giờ. . . lấy tiền? - Ông hỏi, cố tình cau mày và không nhìn gã
Do Thái.
- Lúc nào tiện thì ngài cho xin cũng được ạ.
Tsertôpkhanôp ngật đầu ra sau, nhưng không ngước mắt lên.
- Đấy không phải là câu trả lời. Ngươi nói cho rõ ràng đi, đồ quái vật!
Như vậy là ta sẽ nợ ngươi chứ gì?
- Vâng thì nói thế cũng được ạ - gã Do Thái vội tiếp lời, sáu tháng
nữa...ngài bằng lòng chứ ạ?
Tsertôpkhanôp không đáp lại câu nào.
Gã Do thái cố nhìn vào mắt ông.
- Ngài ưng thuận chứ ạ? Ngài cho đưa vào chuồng ngựa chứ ạ?
- Ta không cần yên. - Tsertôpkhanôp nói sẵng giọng - Ngươi lấy yên đi,
nghe chưa?
- Dạ vâng, dạ vâng, con xin lấy đi - gã Do thái mừng rõ, nói lắp bắp và
vác cái yên lên vai.
- Còn tiền thì... - Tsertôpkhanôp nói tiếp - sáu tháng nữa ta trả. Không
phải hai trăm, mà hai trăm rưỡi. Im! Hai trăm rưỡi, ta bảo ngươi mà! Ta nợ
ngươi.
Tsertôpkhanôp vẫn chưa dám nhìn lên. Chưa bao giờ lòng kiêu hãnh của
ông bị tổn thương mạnh đến thế. Ông nghĩ thầm: "Rõ ràng là hắn biện lễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.