BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 394

uống rượu hết sạch cả tiền và đi bộ trở về vậy mà lúc đi, anh ta đi bằng xe
ngựa. Hai nữa là ở Tula, tôi có quen một người buôn ngựa, tôi có thể mua
của người đó một con ngựa để thay cho con ngựa bị thọt của tôi.
"Cứ thế thôi! - tôi quyết định - Ta sẽ đi; còn muốn ngủ thì đi đường ngủ
cũng được, được cái xe của ta cũng êm".
- Tôi đưa về đây rồi! - mười lăm phút sau, Ermôlai vừa xộc vào nhà vừa
reo lên. Theo sau anh ta là một gã mujich cao lớn, mặt sơ mi trắng, chân
quấn xà cạp xanh và đi giày bện bằng vỏ cây, tóc hoe nhạt, mắt kém, bộ râu
màu hung thu gọn về phía dưới như hình cái nêm, mũi dài và mập, miệng
há hốc. Đúng là nom gã này có vẻ "ngốc nghếch".
- Đây thưa ông - Ermôlai nói - người này có ngựa, và y đã bằng lòng.
- Tức là, tức thị là tôi... - Người mujich nói bằng giọng khàn khàn và
ngắc ngứ, vừa nói vừa lắc mái tóc thưa và mân mê vành đai của cái mũ
mềm cầm trong tay. - Tức thị là tôi...
- Tên anh là gì? - Tôi hỏi.
mujich gằm mặt xuống và lại suy nghĩ.
- Tên là gì ạ?
- Ừ, tên anh là gì?
- Tên tôi là Filôfây ạ.
- Thế này nhé, anh Filôfây ạ; tôi nghe nói anh có ngựa. Hãy đem bộ ngựa
ba con của anh đến đây, rồi thắng vào xe tôi, xe của tôi nhẹ thôi, và anh chở
tôi ra Tula. Đêm nay có trăng, trời sáng sủa và đi đêm mát mẻ. Đường sá ở
đây thế nào?
- Đường ạ? Đường cũng khá. Từ đây đến đường cái lớn chỉ hai mươi dặm
thôi. Có một chỗ hơi rầy; còn thì thường thôi ạ.
- Một chỗ hơi rầy là thế nào?
- Đấy là chỗ phải cho xe lội qua sông.
- Vậy ra chính ông đi Tula à? - Ermôlai hỏi.
- Ừ, tôi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.