BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 57

cho Ermôlai. Người thợ săn của tôi kính cẩn cúi chào sau lưng ông chủ hào
hiệp. Qua căn phòng ngoài có dán những bức tranh sặc sỡ và treo những
lồng chim, chúng tôi vào một căn phòng nhỏ phòng làm việc của Rađilôp.
Tôi tháo bỏ những đồ lề đi săn, dựng đứng vào góc nhà; một gã trai mặc áo
dài vạt phủi bụi áo quần cho tôi rất chu đáo.
- Nào, bây giờ ta vào phòng khách đã - Rađilôp nói một cách dịu dàng -
Tôi sẽ giới thiệu ông với mẹ tôi.
Tôi đi theo ông ta. Trong phòng khách, một bà già ngồi trên chiếc đi văng
giữa. Bà ta nhỏ người, mặc áo dài nâu, đội mũ trùm trắng, khuôn mặt gầy
và hiền từ, ánh mắt rụt rè và buồn rầu.
- Đây thưa mẹ, con xin giới thiệu: ông khách này là người láng giềng của
chúng ta.
Bà lão hơi nhóm lên và cúi chào tôi, đôi tay gầy guộc vẫn không rời cái
túi xách tay bằng len thô đan dày.
- Ông đến thăm vùng chúng tôi lâu chưa ạ? - Bà lão hỏi, giọng khẽ và
yếu ớt, mắt chớp chớp liên hồi.
- Dạ, cũng mới thôi.
- Ông có định lưu lại đây lâu không?
- Tôi định ở đến mùa đông.
Bà lão im lặng.
- Còn đây - Rađilôp tiếp lời, vừa nói vừa chỉ một người cao gầy mà khi
vào phòng khách, tôi không nhận thấy - đây là Fêđo Mikhêits...Nào, Fêđya,
trổ tài cho khách xem đi. Sao lại chúi vào góc nhà làm gì?
Fêđo Mikhêits lập tức rời ghế đứng lên, lấy cây đàn viôlông cũ kỹ trên
cửa sổ, cầm lấy cây vĩ - không cầm ở đầu như người ta thường làm, mà cầm
quãng giữa - tì cây đàn vào ngực, nhắm mắt, và bắt đầu vừa múa vừa hát
một khúc ca và kéo đàn cò cưa. Ông ta nom chừng bảy mươi tuổi; cái áo xẻ
vạt dài bằng vải Nam kinh lủng lẳng đến đáng buồn cười trên đôi vai xương
xẩu gầy đét của ông ta. Ông ta nhảy múa; khi thì lắc mình một cách hiên
ngang, khi thì dường như lịm đi, lắc lư cái đầu nhỏ nhắn hói tóc, vươn dài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.