- À, Fêđya! Khôr có nhà không? - Pôlutưkin hỏi.
- Thưa không ạ. Khôr ra thành phố. - Gã trai đáp và mỉm cười, phô ra
hàng răng trắng như tuyết - ông cho lệnh thắng xe chứ ạ?
- Ừ, thắng xe. Nhưng mang nước kvax cho chúng ta đã.
Chúng tôi vào nhà. Tường nhà bằng gỗ súc sạch tinh, không dán một bức
tranh Xuzđan (
[6]
) nào. Trong góc thờ, một cây đèn leo lét trước bức tượng
thánh nặng nề mạ bạc. Chiếc bàn bằng gỗ bồ đề mới được cạo rửa cách đây
không lâu. Giữa các súc gỗ và trên các khung cửa sổ, không có những chú
gián hung tinh nghịch bò lung tung, không có những con gián đen tư lự ẩn
náu. Gã trai trở lại ngay, mang theo cái cốc lớn màu trắng, đựng đầy nước
kvax thơm ngon, với một khoanh bánh mì rất to làm bằng lúa mạch và một
tá dưa chuột muối đặt trong cái đĩa gỗ. Gã đặt tất cả những món ấy lên bàn,
đứng tựa lưng vào cửa và bắt đầu mỉm cười nhìn chúng tôi. Chúng tôi chưa
kịp ăn hết những món ăn nguội thì xe ngựa đã lăn bánh lộc cộc trước thềm.
Chúng tôi ra. Một thằng bé trạc mười lăm tuổi, tóc xoăn và má đỏ hồng
ngồi điều khiển xe và phải khó khăn lắm mới kìm nổi con ngựa đực đốm
trắng béo tốt. Xung quanh có sáu gã trai lực lưỡng phi thường, rất giống
nhau và giống Fêđya. "Con của Khôr cả đấy!" - Pôlutưkin nói. "Vâng, các
Khôr con cả đấy - Fêđya đỡ lời, anh ta đã theo chúng tôi ra thềm - và cũng
chưa đủ mặt đâu: Pôtap vào rừng, Xiđor theo ông già Khôr ra thành phố...
Cẩn thận đấy nhé, Vaxya - anh ta nói tiếp với chú bé đánh xe - phóng thật
nhanh vào - em đánh xe hầu ông chủ đấy. Nhưng qua những chỗ xóc nhiều
thì chú ý một chút, kìm bớt ngựa lại: không thì vừa phá hỏng xe vừa khuấy
động ruột gan ông chủ đấy nhé!". Các Khôr con khác đều mỉm cười vì câu
đùa châm chọc của Fêđya. "Cho Axtơrônôm lên!" - ông Pôlutưkin thốt lên
một cách trịnh trọng. Fêđya có vẻ thích thú, bế bổng con chó đang nhe răng
cười một cách gượng gạo lên và đặt nó vào xe. Vaxya giật dây cương.
Chúng tôi đi. "Kia là phòng giấy của tôi - ông Pôlutưkin bỗng nói với tôi
và chỉ ngôi nhà gỗ nhỏ thấp lè tè - ông muốn tạt vào xem chút không?" -