BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 93

nỗi đôi mắt mèo rừng của Ermôlai cũng không thể phát hiện ra chúng. Tuy
thế, đến bữa ăn trưa, thuyền chúng tôi vẫn đầy ắp những con vịt săn được.
Ermôlai rất hài lòng thấy Vilađimia bắn chẳng giỏi tí nào và mỗi lần bắn
trượt, anh ta lại ngạc nhiên xem lại súng, thổi nòng súng, tỏ vẻ băn khoăn
và cuối cùng trình bày nguyên nhân tại sao mình bắn trượt. Vẫn như mọi
khi, Ermôlai bắn rất ăn, còn tôi thì bắn khá tồi, như thường lệ. Xusô nhìn
chúng tôi bằng cặp mắt của một người mà thuở thiếu thời đã quen hầu hạ
chủ, thỉnh thoản lại reo lên: "Kìa, một con vịt nữa kìa!", và chốc chốc lại
gãi lưng, không phải gãi bằng tay, mà bằng đôi vai cựa quậy. Thời tiết rất
đẹp: những đám mây trắng tròn trịa nhẹ nhàng lướt nhanh trên bầu trời cao
vọi phía trên đầu chúng tôi, soi bóng rõ mồn một trong nước. Lau sậy xào
xạc xung quanh. Đôi chỗ, mặt ao loé lên như thép dưới ánh mặt trời. Chúng
tôi đã sửa soạn trở về làng thì bỗng nhiên xảy ra một việc khá khó chịu.
Chúng tôi đã nhận thấy từ lâu nước mỗi lúc một tràn vào nhiều trong
thuyền. Vlađimia được giao nhiệm vụ dùng gầu tát nước, chiếc gầu này do
người bạn săn hay lo xa của tôi đã đánh cắp của một người đàn bà nhân lúc
người đó sơ ý, đề phòng khi bất trắc. Khi Vlađimia chưa quên nhiệm vụ của
anh ta thì mọi việc vẫn ổn. Nhưng, gần cuối cuộc săn, dường như để chia
tay, vịt bỗng bay lên hàng đàn, đông đến nỗi chúng tôi nạp đạn không kịp.
Vì ham bắn quá, chúng tôi không để ý đến tình trạng chiếc thuyền của
chúng tôi, thế rồi bỗng nhiên, do một cử động mạnh của Ermôlai (anh ta cố
gắng lấy một con vịt đã bị giết và đè toàn thân lên mé thuyền), con thuyền
ọp ẹp của chúng tôi nghiêng hẳn đi, nước tràn vào, và thuyền trịnh trọng
chìm xuống đáy ao. May là chỗ ấy không sâu. Chúng tôi kêu lên, nhưng
muộn rồi: lát sau chúng tôi đã đứng trong nước ngập đến cổ, xung quanh
xác vịt nổi lềnh bềnh. Bây giờ, mỗi lần nhớ lại những khuôn mặt sợ hãi tái
nhợt của những người bạn của tôi, tôi không khỏi bật cười (có lẽ mặt tôi lúc
ấy cũng không phải là hồng hào), nhưng thú thật là trong giây phút ấy, tôi
không hề buồn cười chút nào. Mỗi người chúng tôi đều giơ cao súng trên
đầu, còn Xusôc, hẳn là do thói quen bắt chước chủ, lão giơ cao cây sào của
mình lên đầu. Ermôlai là người đầu tiên phá tan sự im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.