CÁC CUỘC CHIẾN TRANH TIỀN TỆ - Trang 150

Cách thức vận hành của nhóm G20 hoàn toàn phù hợp với phương pháp

làm việc của Bộ trưởng Bộ Ngân khố Hoa Kỳ Timothy Geithner, điều mà
ông gọi là “quyền triệu tập.” Tác giả David Rothkopf đã làm sáng tỏ khái
niệm này thông qua nội dung phỏng vấn dành cho Geithner được trình bày
trong quyển sách Superclass (tạm dịch Siêu đẳng cấp), viết về các tập quán
của giới tinh hoa quyền lực toàn cầu. Năm 2006, khi còn đang giữ chức Chủ
tịch Cục Dự trữ Liên bang New York, Geithner đã nói với Rothkopf:

Nơi đây chúng tôi có một thứ quyền lực gọi là “quyền triệu tập”, nó

không liên quan gì với những quyền lực được trao cho tổ chức này (Fed
New York)... Tôi nghĩ rằng tiền đề cho các lập luận theo sau là: bạn phải có
một quy trình liền lạc và mang tính cộng tác. Điều này không có nghĩa là
bao hàm tất cả mọi thứ... mà chỉ cần đạt một số lượng tới hạn của các thành
viên phù hợp. Ta sẽ có một thế giới gắn kết bền chặt hơn. Nếu bạn chỉ tập
trung vào một số lượng hạn chế với 10 hoặc 20 định chế lớn, nhưng các định
chế này có tầm bao phủ toàn cầu, thì bạn đã có thể làm được rất nhiều.

Khái niệm quyền triệu tập của Geithner cho rằng: trong cơn khủng hoảng,

người ta có thể triệu tập một đại hội bất thường với sự tham gia của các
thành viên phù hợp, từ đó có thể xác định được vấn đề phát sinh. Các thành
viên này sẽ thống nhất một chương trình làm việc, phân bổ các nhiệm vụ, sử
dụng nhân lực và nhóm họp lại sau một khoảng thời gian thích hợp, có thể là
một ngày hoặc một tháng tùy mức độ khẩn cấp của tình hình. Tiến độ thực
hiện sẽ được báo cáo lại và sau đó các mục tiêu mới sẽ được đề ra, không
cần đến các bộ máy quan liêu hoặc khâu quản trị cứng nhắc sẵn có.

Geithner đã học hỏi được quy trình này khi cuộc khủng hoảng tài chính

châu Á năm 1997 trở nên sâu sắc. Ông đã hiểu ra một lần nữa sau khi quy
trình này được ứng dụng thành công trong cuộc giải cứu Công ty Quản lý
Vốn Dài hạn (Long-Term Capital Management) trong năm 1998. Trong
cuộc khủng hoảng đó, các nhà lãnh đạo của “mười bốn gia đình” (tức là
những ngân hàng chính trong thời điểm đó) đã ngồi lại cùng nhau bàn bạc,
khi chưa có một khung mẫu chung nào cả, ngoại trừ các kiến thức về cơn
Hoảng loạn năm 1907, và trong vòng 72 giờ làm việc đã thống nhất được
một gói giải cứu bằng tiền mặt trị giá $3,6 tỷ nhằm không để cho các thị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.