CÁC CUỘC CHIẾN TRANH TIỀN TỆ - Trang 151

trường vốn sụp đổ. Năm 2008, khi làm Chủ tịch Cục Dự trữ Liên bang tại
New York, Geithner lại vận dụng “quyền triệu tập” khi chính phủ Mỹ triển
khai những giải pháp tình thế đối với sự thất bại của Bear Stearns, Fannie
Mae và Freddie Mac từ tháng 3 tới tháng 7 năm 2008. Khi cơn hoảng loạn
2008 đạt đỉnh cao trong tháng 9, các định chế then chốt đã vận dụng quyền
triệu tập một cách hiệu quả. Cuộc họp các nhà lãnh đạo G20 lần đầu tiên,
hồi tháng 11/2008, có thể được hiểu là một dạng thức của quyền triệu tập
theo khái niệm của Geithner nhưng với quy mô lớn mạnh hơn nhiều.

Hoa Kỳ đã chọn lựa để đưa ra gợi ý về tầm nhìn của nhóm G20: một sự

thương lượng lớn trên quy mô toàn cầu – điều mà Geithner đã từng đặt ra
với cái tên “tái lập cân bằng.” Để hiểu được sự tái lập cân bằng và tại sao
điều này lại có ý nghĩa then chốt đối với sự tăng trưởng của nền kinh tế Mỹ,
chúng ta không thể bỏ qua các bộ phận cấu thành nên tổng sản phẩm quốc
nội GDP. GDP Hoa Kỳ đã tăng trưởng lên khoảng $14,9 nghìn tỷ vào đầu
năm 2011, trong đó tiêu dùng chiếm 71%; đầu tư 12%; chi tiêu công là 20%;
và (trừ đi) xuất khẩu ròng 3%. Giá trị này cao hơn thành quả của nền kinh tế
Mỹ trước giai đoạn suy thoái 2007. Nhưng tăng trưởng như thế này là chưa
đủ nhanh để giảm đáng kể số lượng người thất nghiệp vốn đã rất cao từ đầu
năm 2009.

Liệu pháp truyền thống cho một nền kinh tế suy yếu của Hoa Kỳ vẫn là

người tiêu dùng. Chi tiêu của chính phủ và đầu tư có thể đóng vai trò nhất
định, nhưng người tiêu dùng Hoa Kỳ luôn luôn là yếu tố then chốt để phục
hồi nền kinh tế khi tiêu dùng chiếm 70% GDP hoặc hơn. Sự kết hợp giữa
các mức lãi suất thấp, điều kiện cho vay dễ dàng, các hiệu ứng từ một thị
trường chứng khoán đang đi lên và vay nợ thông qua thẻ tín dụng trong quá
khứ đã từng đủ mạnh để giúp người tiêu dùng không còn lo sợ nữa, từ đó
thúc đẩy nền kinh tế phát triển trở lại.

Nhưng ngày nay thì kịch bản trên đã hết tác dụng. Người tiêu dùng đã vay

mượn quá mức và phải gánh chịu sức ép lớn. Phần giá trị căn nhà thuộc về
chủ nhà (home equity: được tính bằng thị giá căn nhà trừ đi số tiền còn nợ
để mua căn nhà đó – ND
) đã bốc hơi; thực ra rất nhiều người Mỹ đã vay
mượn số tiền nhiều hơn so với giá trị thực của căn nhà thế chấp. Họ phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.