một quốc gia phải tích lũy đủ một lượng ngoại tệ tương đối lớn trước khi
đem đổi ra vàng thỏi.
Thêm nữa, tiền vàng và vàng thỏi sẽ không còn được lưu hành rộng rãi
như trước khi thế chiến nổ ra. Các quốc gia vẫn chấp nhận đổi tiền giấy ra
vàng, nhưng chỉ với một số lượng tối thiểu quy định, chẳng hạn như một
thỏi vàng 400 ounce, với trị giá thời đó tương đương 8.268USD, hoặc
110.000USD nếu theo giá hiện nay. Điều này có nghĩa chỉ các ngân hàng
trung ương, ngân hàng thương mại và những người cực kỳ giàu có mới sử
dụng vàng thỏi, còn những người khác sẽ sử dụng tiền giấy được đảm bảo
bằng cam kết của chính phủ về việc duy trì giá trị tương đương theo vàng
của tiền giấy đó. Tiền giấy như vậy vẫn “tốt như vàng”, nhưng vàng thật sẽ
chỉ còn nằm trong kho của ngân hàng trung ương mà thôi. Nước Anh đã luật
hóa những thỏa thuận này vào bộ luật Bản vị Vàng năm 1925, một bộ luật
nhắm tới việc phục vụ hệ thống Bản vị hối đoái vàng mới.
Bất chấp việc quay về với chế độ Bản vị vàng có điều chỉnh, các cuộc
chiến tiền tệ tiếp diễn và càng lúc càng có hướng tăng lên. Năm 1923, đồng
Franc Pháp sụp đổ, tuy không nặng nề như đồng Mark Đức mấy năm trước
đó. Sự sụp đổ này tạo điều kiện cho những ngày vàng son của kiều dân Mỹ
tại Paris trong giai đoạn giữa thập niên 1920, trong đó có Scott và Zelda
Fitzgerald, hay Ernest Hemingway, những người viết báo hàng ngày miêu tả
những tác động của đồng Franc trượt giá cho tờ báo Toronto Star. Người Mỹ
có thể sống hết sức thoải mái tại Paris khi đó bằng việc đem đô-la Mỹ đổi
lấy đồng Franc đang mất giá hàng ngày.
Những khiếm khuyết nghiêm trọng trong hệ thống Bản vị hối đoái vàng
bắt đầu xuất hiện ngay từ khi hệ thống này được áp dụng. Rõ ràng nhất là sự
bất ổn do việc các nước thặng dư dự trữ quá nhiều ngoại tệ, tiếp theo là
những nhu cầu về vàng không được dự đoán trước từ những nước thâm hụt.
Ngoài ra, nước Đức – có tiềm năng là nền kinh tế lớn nhất châu Âu – thiếu
vàng để hỗ trợ việc cung tiền đủ cho hoạt động thương mại quốc tế mà nước
này cần cho quá trình tái tăng trưởng kinh tế. Người ta đã nỗ lực sửa chữa
khuyết điểm này vào năm 1924 với Kế hoạch Dawes, đặt theo tên của kiến
trúc sư trưởng của kế hoạch này – Charles Dawes, chuyên gia ngân hàng