CÁI CHẾT TỪ TRÊN TRỜI - Trang 148

O’Brien cầm máy đặt xuống đất và quay số điện.
— Họ không thể tiếp viện trước mười lăm phút được đâu, trừ phi có

chiếc xe tuần tiễu nào tình cờ đang ở trong khu vực này. Nếu những thằng
khốn đó vây chúng ta...

Conrad bò đến Mallory.
— Cậu có bị chảy máu nhiều không?
— Một chút thôi. Không sao. Hơi trầy da. Giá mà tôi có khẩu súng.
Conrad giật mình vì phía cửa sổ có tiếng động. Anh bắn vào một bóng

đen và nghe thấy tiếng viên đạn chạm vào xương rồi một thân hình gục
xuống.

— Bớt được một thằng!
Vẻ thanh bình ban đêm bị náo loạn bởi những viên đạn tiểu liên nổ tằng

tằng. Từng mảnh thạch cao bung ra. Những mảnh thủy tinh vỡ, những
miếng gỗ bay tứ tung và những viên đạn bay vèo vèo.

— Tôi có cảm giác như mình đang sống lại ở chiến trường Tuynidi!
Cậu ta không bao giờ bỏ lỡ dịp nhắc lại những chiến công hồi còn ở

quân đội. Conrad hỏi O’Brien:

— Đã liên lạc được chưa?
— Rồi, ngay trước khi đường dây bị cắt.
— Ta lại gần cửa đi. Không nên để chúng vây hãm.
Conrad bò tới cửa. Ở một phía hồ bơi, một gã chạy dọc trên lối đi lát

gạch. O’Brien giơ súng bắn một phát, gã ngã nhào kèm theo tiếng la đau
đớn.

— Ta chống cự không đến nỗi tồi hả? - Conrad nhận xét.
— Tôi đi kiếm hộp đựng dụng cụ, - O’Brien nói - Nhất thiết phải tìm

cho ra cây viết.

— Cẩn thận nhé! - Conrad thì thầm.
O’Brien bắt đầu bò không để ý tới lời dặn dò. Ông nhoài được cái đầu

và hai bả vai ra ngoài, thò tay lấy cái hộp thì một tiếng nổ làm ông chúi đầu
xuống. Viên đạn bay sượt trên người. Ông nhẹ nhàng bò lùi trở lại.

— Tôi lấy được rồi. Mallory cầm lấy và phá tấm lưới ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.