CÁI CHẾT TỪ TRÊN TRỜI - Trang 165

— Frances, nếu cô muốn, tôi xin bảo vệ cô. Tôi đã sắp đặt mọi chuyện.

Sau khi kết thúc vụ xử án, tôi đưa cô đi. Chúng ta cùng nhau xây dựng lại
cuộc đời. Đời tôi đã bất hạnh, đời em lại càng bất hạnh hơn. Tôi muốn em
làm vợ tôi. Không ai biết chúng ta ở đâu. Chúng ta sang Anh Quốc lập
nghiệp.

Nàng vụt đứng lên, không nhìn anh và thong thả đến bên cửa sổ. Nàng

nói:

— Tương lai ư? Tôi là con người không có tương lai. Tôi biết rõ như

vậy. Đối với tôi, tất cả chỉ là một hiện tại trong chớp nhoáng mà thôi.

***

— Jack, nhất thiết sự việc phải xảy ra như một tai nạn, - Gollowitz nói, -

Nếu chúng chỉ cần nghi ngờ một chút cũng đủ làm ta tiêu.

Maurer ngồi trước bàn giấy, rụt cổ giữa hai vai, mắt long lên vì giận dữ.

Lão rống lên:

— Cho con đĩ nổ tan như xác pháo. Biện pháp duy nhất để khử nó là đốt

mẹ cái khách sạn đi. Trong khi thiên hạ chạy toán loạn ra ngoài thì ta phơ
được con nhỏ.

Gollowitz nói với giọng ảo não:
— Không được đâu. Chúng ta không thể làm như vậy được.
Maurer đứng lên bồn chồn đi đi lại lại trong phòng.
— Thế anh định làm thế nào? Mẹ kiếp! Đó là biện pháp duy nhất. Anh

làm cách nào túm được con nhỏ trong khi bọn cớm cứ giữ rịt nó trong
hang?

Gollowitz lấy khăn lau bộ mặt bóng loáng. Khi Maurer cho người gọi

lão, lão cảm thấy một niềm khoan khoái vô hạn. Dù sao thì cái thằng
Maurer hống hách này cũng không thể tài giỏi hơn lão. Lão rụt rè gợi ý:

— Ferrari làm được đấy.
— Nó vẫn còn ở trong thành phố à?
Gollowitz đang chờ đợi một cơn thịnh nộ nổ ra, nghe thấy thế lão tỉnh

người vội gật đầu lia lịa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.