— Xét bằng chứng mà người ta mang lại, ông Biện lý thấy có bổn phận
phải ra lệnh bắt giam tôi. Nhưng khi xét kỹ, ông mới nhận ra bằng chứng
ấy không có cơ sở. - Lão cung đôi tay béo trắng lên. - Nếu tôi còn ở trong
thành phố yêu quí của chúng ta, thay vì bận rong chơi ngoài biển thì tờ tống
giam sẽ không đưa ra vì chắc là lúc ấy tôi sẽ đến thanh minh như vừa rồi
đây. - Lão mỉm cười với hàng camera và tiếp. - Tôi nói rằng June Arnot là
người bạn thân nhất. Đúng rồi. Cô ta chết đi, tôi thật thương tiếc. Khi biết
có lệnh bắt, tôi liền quay trở về để minh oan. Ông Biện lý còn tỏ lòng tốt
bằng cách xin lỗi tôi...
Người phóng viên báo Diễn Đàn Thái Bình Dương gay gắt chen vào:
— Ông quên chưa nói cho chúng tôi biết tại sao điều buộc tội của ông
Biện lý lại trở thành không có tác dụng: Đó là hai người chứng của ông ta
đã bị chết trong những hoàn cảnh bề ngoài có vẻ bất ngờ nhưng đúng lúc
quá.
Maurer nhìn hắn với dáng buồn rầu thật sự. “Tên chó chết này vào một
buổi sáng nào đó phải chui xuống dưới biển trên một cái hòm ciment xinh
xắn mới được”. Lão trả lời:
— Ông Forest không tâm sự về những người chứng của ông ấy. Tôi chỉ
biết sáng nay qua báo chí mà thôi. Người ta nói rằng đã tìm thấy cây viết
vàng của tôi gần hồ tắm của June Arnot. Trên thân bút, người ta thấy có
dấu tay của tôi và một vết máu. Máu thuộc loại của cô June Arnot và cảnh
sát mau chóng kết luận rằng tôi đã gây ra tội ác. Quí vị thấy lời buộc tội hời
hợt làm sao! Thực ra đêm trước khi xảy ra vụ giết người, tôi bị cắt tay
không sâu lắm. Tôi sử dụng cây viết nên bị dính máu vào đấy. Sau đó tôi
đánh rơi nó trong ống xả. Và vì chẳng thiếu hụt gì nên tôi không mất công
tìm nó. - Lão cười nhạo. - Nếu tôi cùng loại máu với cô Arnot thì có phải
lỗi ở tôi không?
Nói xong, Maurer bước xuống bậc tam cấp, nhảy vào xe. Gollowitz ngồi
bên cạnh trong khi các vệ sĩ cố ngăn những phóng viên vây quanh chiếc xe.
Khi thoát khỏi đám đông, Maurer ngửa người ra sau cười rống lên như
tiếng chó sủa.