CÁI CHẾT TỪ TRÊN TRỜI - Trang 63

Hai người bước xuống. Conrad nói:
— Không biết chừng cái gã nơi cửa sổ tầng trệt biết cô ta đi đâu. Hắn

rình ta như thế thì không gì lọt qua mắt hắn được.

— Việc gì mà rối lên. Chiều nay ta quay lại.
Nhưng Conrad đã gõ cửa nơi căn nhà phía phải cửa vào. Một ông già

lưng khòm to cao bước ra nhìn họ với đôi mắt màu xanh lục.

— Chào các ông. Tôi giúp được gì các ông không?
— Tôi là Paul Conrad ở Văn phòng Biện lý và đây là thanh tra Bardin.

Chúng tôi muốn đến thăm những người thuê ở lầu 2 nhưng không có ai. Cụ
có biết lúc nào họ về không?

Ông già rút ra một khăn mùi xoa lụa đỏ và chà lỗ mũi thật kỹ. Trên đôi

mắt hiện ra vẻ tò mò.

— Xin mời các ông vào. Mong bỏ qua cho nhà cửa bừa bãi. Các ông

hiểu cho, tôi sống một mình.

— Cảm ơn, - Conrad nói.
Khi bước theo ông già khòm, Conrad liếc nhìn Bardin như có ý dặn phải

kiên nhẫn. Ông già lấy trên tủ buffet bày hàng chai whisky và khoảng hai
mươi cái ly bẩn, đem ra một chai và bật nút với bàn tay run run.

— Xin các ông chớ tưởng khi xưa tôi cũng thế này. Bà lão nhà tôi vừa

mất vài năm nay khiến tôi buồn nhớ vô cùng. - Lão nhìn chai rượu với đôi
mắt không hồn. - Xin tự giới thiệu: Tôi là đại tá Neumann. Mời các ông
cùng làm một ly với tôi.

— Không, xin cảm ơn đại tá. - Conrad vội nói. - Chúng tôi đang gấp. Cụ

có thấy cô Coleman ra đi vào sáng nay không?

Viên đại tá nốc cạn ly và vẫn lè nhè đợi Conrad nhắc lại lần nữa.
— Phải, phải. Họ đi hết cả. Ông chớ tưởng tôi rình mò họ, nhưng mà tôi

thấy họ đã ra đi. Họ có bị phiền hà không?

— Không, nhưng tôi mong được gặp cô Coleman.
— Có phải cô tóc nâu không?
Rồi lão tiếp:
— Cảnh sát cần gì cô ta thế, ông Conrad?
— Đại tá có biết họ đi đâu không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.