CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 104

Nói cho nhanh: Greff không hiểu tôi. Khi có hướng đạo sinh trong cửa

hàng - vào buổi chiều, bao giờ cũng có hai, ba cậu đội phó quanh giả - Greff
chẳng mảy may để ý đến Oskar. Và khi Greff có một mình, giả có thể cáu
tiết nhảy chồm lên, ra lệnh: "Oskar, cháu có để yên cuốn sách đó không
nào. Dù sao, cháu cũng không thể hiểu đầu cua tai nheo nó ra sao. Cháu còn
quá nhỏ, lại quá đần. Cháu sẽ lảm hỏng sách mất thôi. Cuốn sách này giá
hơn sáu florin đấy. Nếu cháu muốn chơi thì kia, vô khối bắp cải và khoai
tây đấy."

Giả lấy lại cuốn sách đồi bại từ tay tôi và lật giở từng trang, mặt ráo

hoảnh, bỏ lại tôi giữa đám khoai tây cùng mấy đại diện của gia đinh bắp cải
- cải trắng, cải đỏ, cải xoăn, cải Bruychxen - trong nỗi cô đơn tội nghiệp vì
tôi không mang trống theo.

Còn có cô vợ Greff nữa và sau lần bị ông chồng cự tuyệt, tôi thường tìm

đến phòng ngủ của họ. Hồi ấy, Lina Greff đau bệnh nằm lì trên giường hàng
tuần liền, hôi rình mùi áo ngủ mục rữa, đôi bàn tay vẫn năng hoạt động
nhưng chẳng bao giờ sờ đến một cuốn sách khã dĩ dạy cho tôi được điều gì.

Trong những tuần lễ tiếp theo, Oskar không phải không cảm thấy một

chút gì tựa như thèm muốn khi nhìn bọn trẻ cùng lứa tuổi với những cặp
sách đeo lủng liểng miếng xốp hoặc giẻ lau bảng. Tuy nhiên, nó nhớ là chưa
bao giờ có những ý nghĩ đại loại như: mày làm mày chịu, Oskar ạ, lẽ ra mày
phải làm bộ vui vẻ với lề thói nhà trường, lẽ ra mày không nên gây thù
chuốc oán với mụ Spollenhauer. Những thằng nhà quê kia đang vượt lên
trước mày. Chúng nó đã thuộc làu vần chữ cái lớn hay chí ít cũng thông
thạo vần chữ cái nhỏ trong khi mày thậm chí chưa biết cầm tờ báo Neues
Nachrichten thế nào cho đúng chiều.

Một chút gì tựa như thèm muốn, tôi vừa mới nói vậy, có thế thôi, không

hơn. Chỉ cần thử mùi tí ti là đủ khiến tôi ớn trường học mãi mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.