CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 128

muốn đi với Markus cũng được, bởi vì em khinh tôi, vậy thì cứ khinh tôi đi.
Nhưng tôi quỳ hai gối xin em đừng có cặp với Bronski nữa, hắn thật điên
khùng nên mới khư khư bám lấy cái sở Bưu chính Ba Lan trong khi bọn Ba
Lan đang sắp bị người Đức quét sạch."

Đúng vào lúc mẹ tôi, rối trí trước bao khả năng va bao điều bất khả, sắp

sửa oà lên khóc, thì Markus trông thấy tôi ở cửa ra vào và hùng hồn chỉ cả
năm ngón tay về phía tôi: "Tôi xin em, Agnès. Chúng ta sẽ mang nó theo
đến Luân Đôn. Nó sẽ sống như một hoàng tử nhỏ,"

Mẹ quay về phía tôi và thoáng nở một nụ cười. Có thể mẹ nghĩ đến

những cửa sổ mất kính ở sảnh Nhà Hát hoặc có thể ý nghĩ về thành Luân
Đôn làm mẹ phấn khích. Nhưng tôi ngạc nhiên thấy mẹ lắc đầu và nhẹ
nhàng nói như từ chối một lời mời nhảy: "Cảm ơn Markus, nhưng không
thể được. Thật sự không thể được... vì Bronski."

Cái tên ông bác tôi như một tín hiệu nhắc vở khiến Markus đứng bật dậy

và cúi gập người làm đôi. "Tôi xin lỗi," bác ta nói. "Từ đầu đến giờ, tôi vẫn
nghĩ thế. Không thể được là vì anh ta."

Lúc chúng tôi rời cửa hàng thì chưa đến giờ đóng cửa, nhưng Markus cứ

khoá lại từ bên ngoài và đưa chúng tôi đến bến xe điện. Nhiều khách qua
đường và một số cảnh sát vẫn còn đứng bên ngoài Nhà Hát. Nhưng tôi chả
sợ tí nào, tôi đã quên hẳn chiến tích của mình. Markus cúi xuống sát tôi và
thì thầm, với chính mình thì đúng hơn là với tôi: "Cái thằng bé Oskar! Nó
đánh mấy tiếng trống mà điên đảo cả Nhà Hát."

Bác khoát tay trấn an mẹ tôi khỏi băn khoăn vì đống thuỷ tinh vỡ. Rồi xe

điện tới và khi chúng tôi bước lên toa đầu, bác thốt ra điều khẩn cầu cuối
cùng bằng một giọng rất khẽ để người khác khỏi nghe thấy: "Thôi nếu đã
vậy, thì xin hãy nghe tôi: hãy ở lại bên Matzerath vốn đã là của em và đừng
có cặp với cái gã Ba Lan ấy nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.