CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 137

"Tốt, Oskar thân mến, chú mày chắc phải mười bốn, mười lăm rồi. Có

khi mười sáu cũng nên. Sao, mới chín tuổi rưỡi thôi ư? Chú nói thật đấy
chứ?"

Đến lượt tôi đoán tuổi của ông. Tôi cố tình đoán thật thấp.

"Anh bạn trẻ thật khéo nịnh. Ba mươi lăm là chuyện ngày xưa. Tháng

tám này, ta sẽ mừng sinh nhật lần thứ năm mươi ba. Ta vào cỡ tuổi ông nội
chú đấy."

Oskar khen những miếng nhào lộn kiểu hề xiếc của ông, ca ngợi tài năng

âm nhạc của ông. Điều đó khơi dậy tham vọng trong tôi và tôi bèn biểu diễn
một ngón nhỏ của riêng mình. Ba bóng đèn là mục tiêu đầu tiên. "Bravo,
bravissimo [4]!" Me-xừ Bebra reo lên, và muốn nhận Oskar vào gánh xiếc
ngay tắp lự.

Cả cho đến nay, thỉnh thoảng tôi vẫn còn tiếc là mình đã từ chối. Tôi

thoái thác nói: "ông Bebra, ông biết đấy, em thích làm khán giả hơn. Em bí
mật luyện ngón nghề của mình, tránh xa mọi tiếng vỗ tay hoan hô. Nhưng
em thích vỗ tay hoan hô những tiết mục của ông." Me-xừ Bebrra giơ một
ngón tay trỏ nhăn nheo lên, răn bảo tôi: "Oskar thân mến ạ, hãy tin lời một
người đồng nghiệp từng trải. Loại chúng ta không có chỗ trong đám khán
giả đâu. Chúng ta phải biểu diễn, chúng ta phải điều khiển cuộc chơi. Nếu
không, những kẻ khác sẽ điều khiển chúng ta. Và lúc đó, họ sẽ không nhẹ
tay đâu."

Mắt ông trở nên già như những ngọn đồi và tiếng thì thầm của ông như

trườn vào trong tai tôi: "Đấy, họ đang đến đấy. Họ sẽ tiếp thu cánh đồng cỏ
nơi chúng ta dựng rạp. Họ sẽ tổ chức những cuộc rước đuốc. Họ sẽ dựng
những khán đài, đứng đầy trên đó và từ trên những khán đài đó, họ sẽ rao
giảng thảm họa của chúng ta. Hãy cẩn thận, bạn trẻ ạ. Hãy giữ sao để luôn
luôn ngồi trên khán đài, chứ đừng bao giờ đứng trước khán đài."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.