CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 186

sóng. Bác Jan vẫn đỡ mẹ như ban nãy, nhưng giờ một tay bác đã biến mất
dưới cổ áo măng-tô của mẹ. Matzerath không thể nhìn thấy thế cũng như
không thể thấy mẹ đang thọc một tay vào túi quần Jan: ông còn ở mãi tít
đằng sau chúng tôi, mải gói bốn con lươn bị lão "cửu vạn" lấy đá nện chết
ngất vào một tờ giấy báo tìm thấy giữa khe đá nơi chân đập.

Khi Matzerath đuổi kịp chúng tôi, ông ve vẩy cái bọc lươn của mình và

khoe: "Lão ta đòi một gulden rưỡi, nhưng tôi trả một chẵn, thế là xong."

Nom mẹ đã khá hơn và lúc này lại có thể thấy cả hai tay mẹ. "Đừng có

hòng tôi ăn món lươn của anh, mẹ nói. "Từ nay đến chết, tôi sẽ không bao
giờ đụng đến cá nữa, nhất là lươn thì lại càng không."

Matzerath cười ha hả: "Đừng làm to chuyện thế, mèo con. Trước nay, em

vẫn biết người ta bắt lươn như thế nào, thế mà em vẫn ăn lươn đấy thôi. Kể
cả lươn tươi. Để rồi xem nương nương sẽ thấy thế nào khi tên tiện bộc của
nàng pha chế chúng với tất cả các thứ gia vị, rau thơm, hành tỏi tiêu ớt cùng
chút nộm đi kèm".

Jan Bronski - lúc này đã kịp thời rút tay ra khỏi cổ áo măng-tô của mẹ,

không nói gì. Suốt dọc đường đến Brösen, tôi đánh trống liên tục để họ khỏi
quay

trở lại chuyện lươn nữa. Tới bến xe điện và cả khi đã lên xe, tôi vẫn tiếp

tục đánh để ngăn ba người lớn trò chuyện. Mấy con lươn nằm tương đối
yên. Đến đoạn đường tránh ở Saspe, không phải dừng vì chuyến xe ngược
đã ở đó. Quá sân bay một quãng, Matzerath, bất chấp tiếng trống của tôi,
bắt đầu kêu đói. Mẹ không phản ứng gì, chỉ lơ đãng nhìn vượt qua và xuyên
qua chúng tôi cho đến khi bác Jan mời mẹ một điếu Regatta. Trong khi bác
đánh lửa cho mẹ và mẹ đặt đầu vàng của điếu thuốc lên môi, mẹ mỉm cười
với Matzerath vì mẹ biết ông không thích mẹ hút thuốc ở nơi công cộng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.