CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 574

Tôi vỗ vỗ vào một cánh cửa kính mờ chỉ cách cửa vào căn hộ độ một

bước chân.

"Đó là một nữ y tá," Zeidler nói. "Nhưng không bận gì đến cậu đâu. Cậu

sẽ không bao giờ thấy chị ta dâu. Chị ta chỉ về dây để ngủ thôi và đôi khi
cũng không ngủ nhà nữa."

Tôi không muốn nói với quý vị rằng Oskar nghe thấy mấy tiếng "nữ y tá"

là đã run lên rồi. Hắn gật dầu, không dám hỏi về những khách trọ khác, mà
ghi nhận vị trí căn phòng với cái bồn tắm của mình: bên tay phải, cuối hành
lang.

Zeidler đặt một ngón tay lên ve áo tôi: "Cậu có thể nấu nướng trong

phòng nếu cậu có bếp cồn. Tôi cũng sẵn sàng để cậu dùng nhà bếp, nếu cái
bếp lò không quả cao đối với cậu."

Đó là lời bóng gió đầu tiên của ông đến khổ người của Oskar, ông liếc

qua giấy giới thiệu của Trường Mỹ thuật cấp cho tôi. Giấy do Giao sư
Reuser, giám đốc, ký và hình như có tác động tích cực đối với ông. Tôi nhất
trí với mọi lời dặn dò "nên" và " không nên" của ông, ghi vào tri nhớ là
phòng bếp ở cạnh phòng tôi phía tay trái và hứa sẽ thuê giặt quần áo ở
ngoài: ông sợ hơi nước làm hỏng giấy phủ tường. Đó là điều mà tôi có thể
hứa chắc như đinh đóng cột: Maria đã đồng ý giặt giũ cho tôi.

Đến đây, đáng ra tôi đã có thể rút, nói là đi lấy đồ lề và làm tờ khai đăng

ký hộ tịch ở quận cảnh sát. Nhưng Oskar không làm thế. Hắn không thể rời
căn hộ này. Chẳng vì lý do gì, hắn yêu cầu ông chủ nhà tương lai chỉ cho
hắn buồng vệ sinh, ông chủ hất ngón tay cái về phía một cái cửa gỗ dán
khiến người ta nhớ đến những năm chiến tranh và hậu chiến. Thấy cử chỉ
của Oskar có vẻ như đang cần sử dụng nó - tức là buồng vệ sinh - Zeidler,
mặc dầu mặt đang ngứa ran vì xà-phòng cạo râu rụng từng mảng, vẫn với
tay bật đèn cho hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.