CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 575

Một khi vào trong rồi, tôi cảm thấy bực mình vì Oskar đâu có cần đi vệ

sinh. Tôi bướng bỉnh đợi cho đến khi Oskar dặn ra được tí nước. Do áp suất
bọng đái không đủ mạnh và còn vì cái vành gỗ để ngồi lại cao quá nên tôi
phải rất cẩn thận không để ướt nó hoặc dây ra sàn đá hoa. Ngay cả như thế,
tôi vẫn phải lấy mù-soa lau vài giọt xớt ra cái vành gỗ mòn bóng và lấy đế
giày xoá đi mấy vệt tệ hại trên sàn đá hoa.

Zeidler không lợi dụng lúc vắng tôi để rửa mặt cho sạch lớp bọt xà-phòng

đã cứng lại. Ông ưng chờ ngoài hành lang hơn, có lẽ vì ông đã cảm thấy gã
hề trong tôi. "Cậu ngộ thật đấy. Dùng buồng vệ sinh trước cả khi ký hợp
đồng thuê nhà."

Ông tiến lại gần tôi với cái chổi thoa xà-phòng bết cứng, chắc đang nghĩ

một câu đùa ngớ ngẩn nào đó. Nhưng ông không nói gì, chỉ mở cửa cho tôi.
Trong khi Oskar đi giật lùi về phía cầu thang, để mắt canh chừng Con Nhím
khi đi qua ồng, tôi ghi nhận cửa buồng vệ sinh ở giữa cửa buồng bếp và
cánh cửa kính mờ mà đằng sau đó, một nữ y tá thường qua đêm nhưng
không phải bao giờ cũng ngủ nhà.

Chiều muộn hôm ấy, khi Oskar trở lại với đồ lề gồm cả cái trống mới,

quà tặng của Raskolnikov, người vẽ Đức Mẹ Đồng Trinh, tay vung tờ khai
đăng ký hộ khẩu, thì một Con Nhím mày râu nhẵn nhụi và chân chắc cũng
đã rửa sạch sẽ, dẫn tôi vào phòng khách.

Phòng khách có mùi xì-gà tắt và xì-gà châm đi châm lại nhiều lần. Cũng

có mùi thảm, có lẽ là thảm quý, rải chồng nhiều lớp khắp phòng. Còn cả
mùi lịch cũ nữa. Nhưng tôi không trông thấy cuốn lịch nào, vậy chắc đó là
mùi thảm. Kể cũng lạ, những cái ghế bàn bọc da tiện nghi lại chẳng có mùi
gì cả. Điều này làm tôi thất vọng: tuy chưa bao giờ ngồi vào một chiếc ghế
da, nhưng Oskar lại có sẵn một ý niệm tiên nghiệm về mùi da đậm nét đến
nỗi hắn ngờ thứ da bọc ghế này là giả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.