CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 594

tiếp ra đập chắn sóng - vả lại, làm gì có bồ câu ở đập chắn sóng, nơi lão cửu
vạn người Neufahrwasser ngồi với cái dây phơi của lão, ngồi và nhổ bã
thuốc. Và khi lão cửu vạn người Brösen kéo sợi dây cho đến lúc sợi dây
dừng lại và chỉ rõ tại sao kéo nó ra khỏi dòng nước lợ của sông Mottlau lại
khó nhọc đến thế, khi mẹ tội nghiệp của tôi vịn tay lên vai và cổ áo nhung
của Jan Bronski, vì mặt mẹ tái xanh đi như phó-mát xanh, vì mẹ muốn bỏ đi
nhưng vẫn phải nhìn lão cửu vạn ném cái đầu ngựa xuống những hòn đá,
nhìn những con lươn nhỏ xanh màu nước biển chui ra khỏi cái bờm ngựa và
lão kéo những con to hơn đen hơn ra khỏi đầu ngựa. Ai đó xé toạc một cái
giường nệm lông chim, nhưng đó chỉ là một cách khác để nói là lũ hải âu ào
xuống và bắt đầu, bởi vì cái giống hải âu, khi có ba bốn con là có thể dễ
dàng làm gọn một con lươn nhỏ, con to thì hơi khó. Lão cửu vạn banh
miệng con ngựa ra, ấn một miếng gỗ vào giữa hai hàm răng, làm cho con
ngựa cười và luồn cánh tay lông lá vào rờ rẫm và dấn thêm vào, như tôi
trong tủ áo, và lôi ra hai con lươn một lúc, như tôi trong tủ áo vừa lôi ra một
chiếc dây lưng. Lão quăng chúng lên không trước khi quật chúng vào đá
cho đến khi mẹ tội nghiệp của tôi tháo hết bữa ăn sáng của mình, bao gồm
cà-phê sữa, lòng trắng và lòng đỏ trứng, một ít mứt và mấy miếng bánh mì
trắng. Bữa điểm tâm thịnh soạn đến nỗi bọn hải âu liền nghiêng cánh xuống
thấp một tầng nữa và đâm bổ - đó là chưa kể những tiếng kêu và việc hải âu
có con mắt hung tinh mang họa thì ai cũng biết. Không ai đuổi chúng đi
được, huống hồ là Jan Bronski vốn sợ hải âu chết khiếp, chỉ biết giơ cả hai
tay che cặp mắt xanh. Chúng cũng chẳng thèm để ý đến tiếng trống của tôi
mà cứ nhồi nhét trong khi tôi giận dữ đồng thời cũng phấn hứng tạo ra
nhiều tiết tấu mới trên trống. Nhưng mẹ tội nghiệp của tôi thì chả thiết gì
nữa, mẹ đang quá bận: mẹ nôn khan, nôn khan hoài mà không ói thêm được
gì, mẹ có ăn gì mấy đâu vì mẹ đang tìm mọi cách để giảm cân, một tuần hai
lần đến tập thể dục ở Hội Phụ Nữ, nhưng không ăn thua vì mẹ vẫn ăn giấu
và quyết tâm của mẹ bao giờ cũng có những lỗ hổng. Còn cái lão người
Neufahrwasser, khi tất cả những người có mặt đều tưởng đã xong, không
còn gì nữa, thì lão, bất chấp mọi lý thuyết, lại lôi ra một con lươn cuối cùng
từ tai con ngựa. Con này mình đầy vữa trắng bỏi nó đã xục xạo óc con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.