CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 631

trái mình từ trong ra ngoài như lộn áo. Nhưng Oskar, mắt ráo hoảnh, cùng
với KLepp và Scholle ngồi sau cái cầu thang vốn là thang lên ca-bin tàu
biển, sẽ kín miệng; trong toàn bộ những thổ lộ, tự thú, tự kết tội lọt vào tai,
gã sẽ chỉ kể câu chuyện về cô Pioch bao lần mất đi mất lại người tình là ông
Vollmer khiến tim thành chai và mắt cạn khô đến nỗi cần phải thường
xuyên tới Hầm Hành của Schmuh.

Chúng tôi gặp nhau trên tàu điện, cô Pioch kể sau khi đã khóc thỏa thích.

Tôi vừa ở hiệu sách về (cô là chủ một hiệu sách rất tốt mà cô tự điều hành
lấy). Tàu chật ních và Willy - tức là ông Vollmer - giẫm lên chân phải tôi,
ảnh giẫm mạnh đến nỗi tôi không đứng nổi trên cái chân đó nữa và chúng
tôi yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi cũng không đi được nữa nên ảnh
đưa tay cho tôi vịn, tháp tùng tôi, đúng hơn là bế tôi về nhà. Và từ hôm ấy,
ảnh âu yếm chăm sóc cái móng chân tím bầm lại dưới gót chân ảnh. Ảnh
yêu tôi, chứ không chỉ riêng ngón chân tôi, cho đến khi cái móng bong ra
khỏi ngón - cái ngón cái bên phải ấy - và không có gì ngăn nổi một cái
móng mới mọc thế vào chỗ ấy. Ngay hôm cái móng chết rụng đi, tình yêu
của ảnh bắt đầu nguội lạnh, cả hai chúng tôi đều đau khổ vì chuyện ấy.
Chính vào thời gian này - cách nào đó, ảnh vẫn còn yêu tôi vì chúng tôi có
nhiều điểm hợp nhau - Willy đã nảy ra ra cái ý ghê gớm. ấy. Hãy để anh,
ảnh van nài, giẫm lên ngón cái chân trái em cho đến khi nó tím bầm 'lại. Tôi
thuận tình và ảnh giẫm. Một lần nữa, ảnh lại yêu tôi hết mình và tình yêu đó
kéo dài - đến khi móng cái của tôi, tức thị là bên chân trái, rụng đi như một
chiếc lá úa. Và thế là mối tình của chúng tôi lại sang thu. Willy muốn tái
diễn với ngón cái chân phải của tôi mà móng của nó đã mọc đầy lại. Nhưng
tôi không chịu. Nếu tình yêu anh dành cho em thật sự mãnh liệt, tôi nói, thì
nó phải bền lâu hơn một cái móng chân. Anh có vẻ như không hiểu nổi và
bỏ tôi. Mấy tháng sau, chúng tôi gặp nhau trong một cuộc hoà nhạc.Tình
cờ, có một ghế trống bên cạnh tôi và sau giờ giải lao, ảnh đến ngồi vào đó.
Người ta chơi bản Giao hưởng số chín [2]. Khi chương hợp xướng bắt đầu,
tôi rút chân phải ra khỏi giày và giơ ra trước ảnh. Ảnh lấy hết sức bình sinh
dận lên đó, vậy mà tôi không hề làm điều gì ảnh hưởng đến buổi hoà nhạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.