CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 651

Oscar thừa nhận là Lankes đã thắng gã một không. Phải, tôi biết y sẽ ăn

không ngon phần của mình nếu không biết chắc rằng y đã thắng tôi một
không, bởi đó mới là gia vị thiết yếu. Tôi gọi y là đồ ma-lanh ma cuội, đồ
con hoang may mắn, rồi chúng tôi bắt đầu đả.

Y vớ lấy khúc đầu. Tôi vắt nốt miếng chanh còn lại lên lớp thịt trắng của

khúc đuôi; nó tở ra và mấy củ tỏi mềm như bơ rời ra.

Vừa mút kiệt từng chiếc xương, Lankes vừa liếc nhìn tôi và khúc đuôi cá.

“Cho mình nếm thử phần đuôi của cậu tí.” Tôi gật đầu, y nếm và có vẻ phân
vân mãi cho đến khi Oskar nếm thử một miếng đầu cá và một lần nữa
khẳng định rằng như thường lệ, Lankes bao giờ cũng giành được miếng béo
bỏ nhất.

Chủng tôi nhắm vang Bordeaux đỏ với cá. Tôi hơi tiếc: giá trong tách

uống cà-phê của chúng tôi lúc này là vang trắng thì hơn. Lankes gạt phắt đi,
hồi y là một trung sĩ ở Dora-7 này, bọn y chả bao giờ được uống gì khác
ngoài vang đỏ. Cả đến khi cuộc đổ bộ bắt đầu cũng vẫn thế. “Chao, lúc ấy,
bọn này xỉn hết! Kowalski, Scherbach và cả thằng bé Leuthold đều chẳng
nhận thấy có gì không ổn. Bây giờ bọn nó cùng nằm cả ở một nghĩa trang,
phía bên kia Cabourg ấy. Mạn kia, gần Arromanches, là quân Anh, còn ở
khu vực chúng tôi là bọn Canada, có đến hàng triệu tên. Bọn mình chưa kịp
ngoắc dây đeo quần lên, chúng đã xuất hiện, miệng nói: uHao a íu?"

Lát sau, y vừa nhổ xương cá vừa vung dĩa: “Này, cậu có đoán được mình

gặp ai ở Cabourg hôm nay không? Herzog, trung uý Herzog, cái thằng điên
mà các cậu gặp trong chuyến thị sát ấy. Cậu còn nhớ hắn ta không?”

Cố nhiên là Oskar có nhớ trung uý Herzog. Vừa tiếp tục ăn, Lankes vừa

kể cho tôi hay là năm nào Herzog cũng trở lại Cabourg mang theo bản đồ
và dụng cụ đo đạc vì ý nghĩ về những công sự này làm hắn mất ngủ. Hắn
cũng dự định ghé qua Dora-7 để đo đạc một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.