CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 679

người tố cáo mình với cảnh sát là cậu chứ không phải là một thằng cha căng
chú kiết nào khác.”

Thiên thần, nếu có thật, ắt phải giống như Vittlar: dài, thướt tha, linh

hoạt, ẻo lả, sẵn sàng ôm cái cột đèn cằn cỗi nhất hơn là một cô gái sôi nổi.

Mới thoạt nhìn thì khó mà thấy được Vittlar. Tuỳ theo môi trường xung

quanh, hắn có thể làm cho mình nom giống như một sợi chỉ, một thằng bù
nhìn, rơm, một cái cọc chống dây phơi quân áo hay một cành cây. Chính vì
thế mà tôi không nhận thấy hắn khi tôi ngồi trên chiếc trống cáp và hắn nằm
trên cây táo. Lux cũng không sủa vì chó vốn không trông thấy, đánh hơi
thấy thiên thần và do đó, dĩ nhiên là không sủa thiên thần.

“Gottfried thân mến,” mới hôm kia, tôi hỏi hắn,”cậu có vui lòng gửi cho

mình một bẳn sao cái tờ khai cậu trình cảnh sát hai năm trước đây không?”
Chính tờ khai này đã khiến tôi phải ra toà và nó làm cơ sở cho lời chứng
sau đó của Vittlar.

Đây là bản sao dó. Tôi để hắn nói như hắn đã làm chứng chống lại tôi

trước toà:

Vào cái ngày hôm ấy, tôi, Gottfried Vittlar, đang nằm trên chạc một cây

táo mọc ở rìa vườn cây của mẹ tồi, mỗi năm nó ra đủ quả để chất đầy bảy
vại táo ngâm. Tôi nằm nghiêng, hông bên trái vừa khít đáy chạc hơi bị rêu.
Chân tôi hướng về phía nhà máy thuỷ tinh Gerresheim. Lúc ấy tôi đang
nhìn cái gì? Tôi nhìn thắng trước mặt, chờ một cái gi xẩy đến trong tầm
nhìn của tôi.

Bị cáo, nay là bạn tôi, lọt vào tầm nhìn của tôi. Một con chó cùng đi với

y, chạy quanh y, ứng xử như một con chó. Tên nó, như sau đó bị cáo cho tôi
biết, là Lux, nó là giống rottweiler và có thể thuê được ở một “cửa hàng cho
thuê chó” gần nhà thờ Thánh Roch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.