CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 89

nhưng ngoài ra, trí khôn của tôi không kém một đứa 5- 6 tuổi bình thường,
ông cũng nói điều gì đó về tuyến giáp trạng của tôi.

Tôi phải qua đủ mọi kiểu khám và xét nghiệm. Nhưng tôi đã quen với cái

trò đó và tôi đón nhận nó một cách dửng dưng, thậm chí hòa nhã, nhất là
khi không có ai định tước cái trống của tôi: người ta vẫn kinh hoàng nhớ
đến cuộc hủy diệt bộ sưu tập cóc, rắn và phôi của Hollatz.

Chỉ khi ở nhà, vào buổi sáng hôm đầu tiên đến trường, tôi mới ở thế buộc

phải sử dụng đến chất kim cương của giọng mình: Matzerath, cực chẳng đã,
yêu cầu tôi để cái trống ở nhà, không được mang nó qua cổng trường
Pestalozzi.

Cuối cùng, khi ông dùng đến vũ lực, toan đoạt lấy cái không thuộc về

ông, chiếm hữu một thứ nhạc cụ mà ông không biết chơi, hơn nữa lại chẳng
có chút tình cảm gì với nó, tôi bèn đập tan một cái lọ cổ, thấy bảo là đồ
"gin". Khi cái lọ cổ "gin" nằm trên thảm dưới hình thức những mảnh vỡ
"gin", Matzerath, vốn rất quý nó, giơ tay toan đánh tôi. Nhưng đúng lúc ấy,
mẹ tôi chồm lên và bác Jan, vừa ghé qua cùng Stephan với chiếc Sừng Phồn
Thịnh truyền thống [2], cũng xông vào can.

"Alfred, tôi xin, tôi xin!" bác nói theo cái cách bình tĩnh, ngọt như mía lùi

của bác và Matzerath, khuất phục trước ánh mắt xanh của bác Jan và xám
của mẹ tôi, đành hạ tay xuống đút vào túi quần.

Trường Pestalozzi là một toà nhà hộp mới ba tầng, gạch đỏ, mái bằng,

trang trí bằng bích họa theo lối cạo sáng trên nền tường sẫm, do Hội đồng
quản trị khu ngoại ô xây dựng dưới áp lực ráo riết của Đảng Xã hội Dân
chủ hồi đó còn hoạt động rất mạnh. Tôi cũng hơi thích cái nhà hộp này, trừ
cái mùi của nó và những hình lực sĩ thiếu niên trong các bích hoạ.

Trên vạt sỏi ngoài cổng trường, có mấy cái cây quắt queo một cách trái tự

nhiên đến nỗi người ta sửng sốt khi thấy chúng bắt đầu xanh lá; chúng được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.