CẠM BẪY NGƯỜI - Trang 100

- Để cho nó là làm ơn cho nó và cũng là giết nó. Chắc rồi nó cũng đến sa

hố mất.

- Cái thằng anh nó cũng đã có lần bị vào xiếc đấy. Trăm sáu mươi ba

đồng bạc một canh tài bàn. Ông chủ báo mê gái, ông chủ báo híp mắt lại,
ông chủ báo vào cạm. Mà bịp là thằng nhãi con, thằng Vũ chứ đâu cần phải
thánh thần như ai!

Ông Mỹ Bối kết luận:

- Trò đời thế thì lắm cái tuyệt thật!

Giời xem chừng đã tạnh mưa. Phố xá đã có chỗ thấy rọi sáng những tia

lửa rơi qua cái “sàng” mây dưới mặt giời…

*

* *

- Tôi đứng đây chờ chứ vào làm gì? Nhỡ ra “thằng nhân tình” còn đấy,

mà nhỡ ra xưa kia đã có lần mình cho nó vào cạm, nay nó nhận ra mặt mình
thì khốn. Hai ông đi vào, lượn qua nhà không thấy người nào lạ mặt thì ra
hiệu cho tôi…

Nghe lời dặn, tôi với ông Mỹ Bối tránh những vũng nước, tìm lối vào

một cái ngõ trong Đường Thành. Khi nhận thấy số nhà rồi, tôi liếc mắt nhìn
vào trong.

Một người đàn bà đang ngồi chống nẹ ở giường nói nói, cười cười với

một người nữa, vận Âu phục, ngồi quay mặt vào phía trong. Giữa bàn là
một tập giấy bạc.

Thấy chúng tôi, người đàn bà ngẩng lên nhìn khiến người đàn ông cũng

quay đầu ra nốt. Tôi quay lại vẫy ông ấm. Người đàn ông là anh Vân!

Rồi ba chúng tôi kéo ùa vào nhà. Ông ấm trách:

- Mãi không báo tin cho người ta biết! Làm người ta cứ sợ không khéo

sa hố mất rồi.

Anh Vân nhe răng ra cười:

- Người cản là… bà đầm này thì sa hố thế nào được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.