CẠM BẪY NGƯỜI - Trang 104

nó cũng chặt chẽ khăng khít lắm. Chặt chẽ khăng khít đến nỗi có khi vì một
con mòng, cũng đủ đâm lòi ruột nhau!

Chúng tôi đang trố mắt nghe, ông ấm lại ngừng. Ông vỗ túi đoạn lấy ví

ra rồi:

- Chuyện ấy cũng lắm cái thú nhưng “nghe chuyện” này đã, còn lắm cái

thú hơn. Anh em chưa ai rõ “số mệnh” của mình thế nào thì, xin lỗi anh em,
tai dù nghe nhưng ruột vẫn nóng lắm. Ấy bản tính tôi thực thà, ăn nói có
điều lỗ mãng, anh em cũng xá đi cho…

Thì ra “nghe chuyện này đã” nghĩa là: hãy chia tiền cho dứt khoát đi đã.

Ông ấm thật cũng hiểu cái tâm lí con người ta lắm nên mới có cái cử chỉ
này. Ông lấy ra cái giấy hai chục, để trên bàn, về phía anh Vân, rồi xoa tay:

- Bẩm gọi là có chút… vi thiềng, ngài làm ơn nhận cho.

Anh Vân cười, cầm lấy giấy bạc. Ông ấm quay lại nhìn ông Mỹ Bối

đoạn đưa ra cái giấy năm đồng:

- Có cần tiêu không? Hay là voi, thì không biết…

Ông Mỹ Bối:

- Voi thì cũng phải thích tiền. Cụ hỏi thế thì nhầm lắm. Tưởng loài người

đã đến lúc chê tiền đấy ư?

Ông ấm:

- Thế thì đúng đấy. Nếu chê, sao có là người. À, nhưng mà này! Ông

Vân, có lẽ hôm nay nếu ông là thằng thầu khoán, dễ thường ông khoái hơn
là được chia tiền ấy nhỉ?

Anh Vân ngơ ngẩn:

- Thế nào?

- Lại còn thế nào? Nếu ông là thằng thầu khoán thì dù thua, ông cũng

được một chút sung sướng… Chúng mình tuy chia tiền thế này cũng thú
thật nhưng nào có biết… những quả dừa to nhỏ thế nào đâu!

Anh Vân hiểu ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.