CẠM BẪY NGƯỜI - Trang 29

Kể ra, gọi thế cũng tiện, sự xưng hô đó chẳng những không làm tôi phật

ý mà còn cho tôi được dịp biết thêm rằng: những người đã cùng nhau tham
mưu chung một việc gì thì dễ thân nhau lắm. Nhất là khi nào mưu tính
những việc có tính cách… phi pháp như chúng tôi đây, bọn đồng nghiệp lại
càng được thể dễ suồng sã với nhau.

*

* *

- Ông nào đến chơi thế con?

Sau lời chào kính cẩn của tôi, bà cụ đầu tóc rũ rượi nằm cạnh một bát

thuốc ở trong màn với tay vén màn ra, gượng cười mà chào lại tôi rồi quay
sang hỏi anh Vũ thế. Anh ta vội ra hiệu cho tôi đừng nói gì cả, rồi đáp lại
mẹ rằng:

- Thưa đẻ, đây là ông kí làm cùng buồng giấy với con. Chính ông đã cho

con vay tiền để mua cao cho đẻ đấy.

Trước sự bất ngờ đến bậc này, tôi chỉ biết đứng im như tượng gỗ, không

còn biết nói năng sao. Bà cụ giở một cái gối để ngay đầu giường, lấy bánh
cao ra ngắm nghía, rồi vừa thở vừa nói rằng:

- Xin cảm ơn ông lắm! Rõ quý hoá bụng ông quá, em nó thật tốt số lắm

mới gặp được ông. Thôi thì ông nên hết sức trông nom che chở cho em nó
hộ tôi để chúng tôi chịu ơn ông một thể…

Tôi đành phải lựa lời nói dối bà cụ:

- Được ạ, bác ấy đã vào làm với con thì cụ cứ yên lòng.

- Mời bác ra ngồi chơi với em… Đặt ấm nước đi con!

Chúng tôi kéo nhau ra ngồi tận đầu phòng đằng kia để bà cụ được tĩnh.

Anh Vũ đăm đăm đôi mắt nhìn tôi một cách cảm động rồi kể lể cái đoạn đời
“chẳng ra gì” của anh.

Đó là một người trong số nghìn vạn người bị kinh tế làm thành ra thất

nghiệp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.