CẠM BẪY NGƯỜI - Trang 45

Trạc xếch! Cái món mà tôi đang ước ao rõ những ngón bịp! Rõ khéo gãi

vào chỗ tôi đang ngứa!

Tôi nhận lời ngay.

*

* *

Hồi tháng giêng, hai năm nay, cái đoàn thể làm đồ trang sức ở phố Hàng

Bạc được cái nạn kinh tế cho phép sống một cách ưu nhàn.

Đồng tiền xứ này không hiểu có cánh và đã bay mất đi đâu chẳng rõ, làm

các cô thiếu nữ tân thời phải vì cảnh bó buộc chán những đồ tư trang bằng
vàng thật và ưa chuộng những đồ của Pháp tải sang. Một đoá hoa tai “kim
cương”, một vài đôi vòng “ngọc” hay vòng huyền giá tổng cộng đáng non
10 đồng đã có thể thay những xuyến, hoa, chuỗi hạt vàng đắt hàng trăm bạc.
Muốn làm gái mới không phải trả đắt. Thành thử giữa lúc hầu hết mọi
người trong xã hội nguyền rủa cái nạn kinh tế thì riêng các cô gái mới lại
dường như muốn thắp hương lên chúc tụng nó, mong cho nó cứ ở xứ này
mãi để cho chị em chẳng cần phải đeo vàng như đắp mới là sang! Cái bộ mẽ
trưởng giả – hoặc trưởng giả giả – nó cũng phải uốn theo luật đời kinh tế
mà trút bớt những nước sơn vô ích…

Nhưng những kẻ sống vì nước sơn trưởng giả ấy, các ông thợ bạc, chẳng

được hài lòng. Không có việc, mấy ông trong đoàn thể phải chịu bó tay,
sống nhàn. Nhưng cái dạ dày của con người ta, khốn nỗi, nó lại không chịu
ưu nhàn như hai bàn tay nên mấy ông phải kiếm cách cho nó “có việc”.
Nhàn cư vi bất thiện, cái nhàn của bàn tay, khối óc đã có thể làm cho người
ta bất thiện thì cái nhàn của cái dạ dày còn nguy hiểm hơn. Mấy ông bèn
đem mồi đỏ đen ra làm sinh kế.

Giữa lúc này, có hai vợ chồng chú khách bán lê, táo ở phố Hàng Buồm,

sau vụ tết Nguyên Đán rất phát tài – có lẽ thấy trong hòm nhiều bạc quá mà
phát ngốt – cũng ngứa ngáy tìm cách chơi xuân.

Vì thuộc hạng trung lưu, không đủ tư cách vào những sòng phán thán sát

phạt với những đồng bang của mình, vợ chồng chú đành phải chơi “cò con”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.