CẠM BẪY NGƯỜI - Trang 83

trong. Tiếc rằng lúc ấy mình đã “ăn ớt” nhiều mắt bốc hoả dữ, không được
rõ lắm, phải ngậm miệng cóc ra về.

Một thằng tiễn tôi đến tận hè rồi ân cần:

- Thôi kính ông về, tối mai có rỗi xin mời ông xuống chơi, lạy ông ạ.

Mình cung chắp tay cung kính: “Không dám, lạy ông ạ”. Nhưng trong óc

có câu này: “Thôi đi tiên nhân các anh”.

Các ông cờ bạc bịp bên Tàu, bên Nhật, bên Anh, bên Pháp, những ông

bạn “đồng nghiệp” Đông phương với Tây phương của tôi đâu? Các ông xin
nhớ rằng nếu có sự “Đông Tây gặp nhau”, có sự hỗn hợp của hai cái “văn
minh” Đông Tây thì sự ấy cũng đến thua kém cái tinh tuý của cờ bạc Việt
Nam chúng tôi, cái đất có một canh tài bàn tay tư không tiền tuyệt hậu, ba
tay ngồi trên ghế ngựa tử tế, còn một tay nữa, đánh ở dưới gầm.

*

* *

Sau một hồi cười rũ rượi của tôi với anh Xuân, nó khiến anh Vũ cũng

phải cười nốt, tôi hỏi anh Vũ đến sự anh định rửa thù.

Anh ta nói rằng không khó gì, rồi anh sẽ quay lại cái “hang hùm nọc

rắn” ấy một lần nữa. Anh sẽ không ngồi dựa lưng vào tường như trước nữa,
sẽ dồn hai thằng cha ấy vào ngồi vào chỗ anh ngồi trước… rồi mà xem!

Câu chuyện Bịp già gặp bịp non này dắt tác giả phải thuyết đến vấn đề

sự làm quen nhau trong làng cờ bạc.

Đây, lời Vũ triết lí:

- Tôi đã nghiệm ra rằng nhờ ông Thần Đen Đỏ. Ôi, đám bạc! Đám bạc!

Còn cảnh tượng nào đáng cho người ta chúc tụng hơn đám bạc! Trong cái
đám người “tứ xứ” ấy, ta thường thấy có cả ông tai to mặt nhớn “bỏ quên” ở
nhà cái giọng phong lưu, phệnh phạo, quát thét, để húc nhau với bọn vẫn
mang tiếng hạ lưu một cách loã lồ; ta thường thấy những cô, những bà đài
các ra phết, ngồi kề đùi, len vế lẫn lộn với bọn người mà…, nếu ở ngoài
đám bạc, dễ thường các bà chỉ liệt vào hàng đầy tớ hoặc cu li. Những nhà
xã hội học đâu? Những ông tha thiết thường đời đâu? Sao không cầu đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.