CẠM BẪY NGƯỜI - Trang 90

dúng tay vào một cách đau đớn như chuyện này nữa thì tìm cách tháo cũi,
sổ lồng cho em đi…

Rồi nó cúi mặt xuống, cố rặn mãi ra cái vẻ đau đớn! Ái chà!

Nhưng thôi, tôi chẳng dại như xưa mà cảm động xằng mãi… Chỉ đứng

nhìn cái bộ mặt đóng kịch của nó mà thôi. Đáng buồn chưa? Cái mặt nó
đáng hôn thế mà cái tâm địa nó giả dối thế, đểu cáng thế! Sau cùng, vì nghĩ
rằng mình dan díu với nó bởi lẽ dục nhiều, tình ít, tội gì mà phẫn, liều, cũng
phải vờ làm ra vẻ sẵn lòng tha thứ nó, tôi không nói gì cả, lẳng lặng quay
gót đi. Dù trận bão nổi lên trong cốc nước thì trong cốc cũng phải có sóng,
lẽ tự nhiên, tôi cũng có chút đau lòng cái đau đớn của một “thi sĩ” đến một
bàn kem ở Bờ Hồ.

Tình cờ, tôi gặp tham Ngọc. Lần thần không biết tôi nghĩ thế nào mà lại

kể lể tâm sự cho Ngọc nghe!… Rồi lại đưa cái ảnh Dung đứng quàng cổ tôi
cho Ngọc xem nữa. Rõ khốn nạn! Lại thêm một cuộc tai biến nữa: Ngọc tái
mặt, kêu Dung với hắn đang cùng nhau “chỉ non thề bể, nguyện một chữ
đồng”! Rồi Ngọc thề là quyết sẽ cho nó một trận cho mà xem!… Nghĩ thật
khôi hài: cái anh chàng đã đi bịp thiên hạ, tưởng còn lép nước gì, té ra
trong tình trường cũng yếu, linh hồn cũng hoá ra
mòng, cũng quých! Ghen
với ả đào, anh chàng này đã ngu hơn tôi. Khi chia tay nhau, Ngọc nói một
câu nửa thật nửa đùa rằng: “Bác đã phá hoại mất… hạnh phúc của tôi, rồi
phải đền tội mới được”.

Thằng khốn nạn, câu tôi tưởng đùa, té ra nó thực hành bằng được. Một

buổi tối, cách vài ngày sau cuộc vỡ lở ấy, tôi được một canh xóc đĩa ngót
40 đồng. Sáng hôm sau, tôi còn nằm uể oải trong chăn, nó đã đến lôi tôi
dựng đứng dậy. Rồi nó xưng xưng, nó nói:

- Bác vừa phát tài mà tôi túng quá, giúp tôi một ít cho tôi tiêu.

Tôi cũng nể, hỏi:

- Bác lấy mấy đồng?

Nó:

- Độ chừng bốn chục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.