T.B. Hôm nay tôi bói Kiều, nhìn đến dòng: Tấm lòng trinh bạch, từ nay
xin chừa. Tôi thấy ứng vào cái lòng “cải tà quy chính” của tôi. Vậy xin đổi
rằng: Tấm lòng… đi bịp, từ nay xin chừa vậy.
*
* *
Tôi chưa hết cơn buồn cười, bà cụ, đẻ anh Vân, đã đẩy cửa phòng bước
vào hỏi:
- Vân nó viết thư nói những gì với anh?
Tôi phải làm một bộ mặt rất nghiêm:
- Anh con bảo còn chờ dăm ngày, có hi vọng thành việc!
Bà cụ quay ra, xuống gác.
Tôi thấy giọng lanh lảnh của bà cụ cự ông cụ:
- Ô hay! Việc nó là việc cần, sao ông không ra nhà Dây thép đi mà còn
ngồi mãi thế?
Rồi thấy ông cụ gắt lại:
- Tôi biết rồi, làm gì mà bà phải rối lên?
- Khốn nhưng tính ông cứ đận đà…
- Chứ không đận đà à? Việc gì mà vội?
Giọng bà cụ thấy mỉa mai, gay gắt thêm mấy độ nữa:
- Phải rồi! Thằng Vân nó không là con ông! Dễ thường nó là… con riêng
tôi đấy!
Tiếc thay, anh Vân lại không ở đây, lúc này…