CẠM BẪY NGƯỜI - Trang 96

xuống chiếu bạc rồi. Sở Liêm phóng vào?… Thì người ta ăn uống về việc
hiếu, hỉ! Nếu đầu chạy đuôi lọt thì, canh bạc tan rồi, người ta cũng… chén!
Cái lối vừa gá bạc vừa bán cao lâu ấy lại càng lợi thêm cho chủ gá vì nó có
tính cách rình người. Sở Liêm phóng chẳng thể độc lực trừ nổi nạn cờ bạc,
dù có nhiều người chỉ vì đánh chắn cũng bị toà phạt mười sáu quan tiền

Tây

[50]

. Nhưng ông cũng là b… tôi cũng là b… ai cũng là đồ đệ hoặc chim

mồi của ông ấm B… thì… hỡi ơi thương thay!… Làm sao cho cứ có mòng
mãi được!

- Ông nói cũng có lí lắm.

- Thật đấy, chính tôi đã biết những anh xưa kia vẫn bán giời không văn

tự cả, nay cũng tu chí, cũng hoá ra bụt cả rồi. Đã cờ bạc thì phải ngồi với
người lạ thì mới húc được chứ trong anh em thân nhau, còn thịt nhau lấy cái
gì? Mà ngồi với người lạ thì tất là bị bịp!… Có anh sợ bịp quá, sợ quá đi
mất, đến nỗi đánh với anh em rất thân, đen rồi thua mà ngờ cả cho anh em

có ngón! Thôi, chẳng qua là ông ấm đến lúc xấu số vì ông pô-pu-le

[51]

quá

rồi… Danh vọng tôn sư đến lúc về chiều, chúng mình cũng liệu mà… hưu
đi thôi!

Ông Mỹ Bối nói câu này rồi rung rinh hai vai, trông khôi hài một cách

lạ. Tôi gợi ý:

- Ông nghĩ thế nào chứ tôi thì tôi đã bắt đầu chán nghề b… Không nước

gì, suông lắm.

Ông ta:

- Vẫn hay rằng suông nhưng tôi thấy nó có lắm cái hay hay thì tôi chưa

thể… li dị nó được. Ở đời này, bao nhiêu sự ám muội tôi cũng muốn dúng
tay vào hết, chỉ cốt để được từng trải mà thôi. Ông tưởng tôi sống được về
nghề này à? Tôi chỉ lợi được về sự: biết cuộc đời đối với tôi mới thật là
cuốn sách có giá trị.

- Nghề gì mà ám muội ông cũng muốn dúng tay vào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.