CẤM CUNG DIỄM SỬ - Trang 123

Xuân Hương nghe vậy biết chẳng thể giữ được công tử rồi. Trước

khi ra về, Đồng Trị để lại bốn vật nguyên bảo. Xuân Hương thấy
vậy hỏi:

- Giả công tử, đừng để nhiều thế lại đây. Thiếp nhận một cái đã

là nhiều quá rồi.

Đồng Trị đáp:

- Nhà ta có cả kho vàng kho bạc, một tí nguyên bảo này chẳng

đáng gì đâu.

Xuân Hương nhắc nhở tối mai nhất định phải đến. Đồng Trị

gật đầu đồng ý.

Đồng Trị về rồi, Xuân Hương trở lại trong phòng, suy nghĩ

miên man: chẳng lẽ cả đời làm kỹ nữ hay sao? Cá chậu, chim lồng
sao bằng cảnh tự do tự tại! Trong lòng cô gái thầm mong được
hoàn lương cùng vị công tử trung hậu họ Giả.

Tối hôm sau, Đồng Trị lại tìm đến phường Túy Hỉ. Xuân

Hương thấy công tử đến, bất giác rơi nước mắt. Đồng Trị thấy
vậy không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vội hỏi:

- Sao nàng lại khóc? Nàng có tâm sự gì? Hay ai đã bắt nạt nàng

rồi? Xuân Hương gạt nước mắt, nói:

- Không phải. Thiếp nhìn thấy công tử nên chạnh lòng nghĩ

đến thân thế nhà mình. Cha thiếp trước là quan lục phẩm, một tri
sự huyện ở Giang Tô. Nhưng tuần phủ Giang Tô độc ác nói cha
thiếp câu kết với quân Thái Bình. Thế là triều đình ha chỉ chém
đầu cả nhà. Lúc đó thiếp đang ở với bà ngoại ở huyện Đơn Đồ nên
tránh được cái chết. Rồi ông bà ngoại thiếp lần lượt qua đời. Khi
16 tuổi, thiếp bị anh họ hiếp dâm, sau đó đem bán vào phường kỹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.