CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 160

Hiện tại anh đã được nếm trải loại cảm giác khổ sở, đau đến mức làm

cho người ta mất đi tri giác.

Vạn tên xuyên tim, tim như bị dao cắt.

Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy có tia sáng len lỏi vào trong mắt cô, mơ

mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt chính là bức tường trắng của bệnh
viện, cô gắng sức mở to hơn nữa, tầm nhìn có chút rõ rang hơn, liền mơ mơ
hồ hồ nhìn thấy ngồi ở mép giường là cô bạn thân chi cốt lâu ngày chưa gặp
của mình.

Doãn Bích Giới một đêm không ngủ ngồi bên cạnh giường, đỏ mắt, mặc

kệ đầu tóc tán loạn, nói với cô, "Nghiêm Thấm Huyên đồ đáng ghét!"

Nghe thế câu quát khí thế của cô bạn, nhìn thấy Doãn Bích Giới, ánh

mắt cô ngậm ngùi đau xót, ý thức đã giải thoát được khỏi cơn ác mộng, đủ
loại tâm tình chất chứa, theo bản năng liền muốn rơi nước mắt.

Đáng tiếc đối phương căn bản không cho cô cơ hội, thiếu chút nữa cầm

găng tay ném về phía cô."Sao cậu có thể như vậy, bị bệnh tâm lý lâu như
vậy cũng không nói với bà đây, tính tình của cậu, con mẹ nó sao cậu không
giấu tớ chuyện cậu đi đổi giới tính luôn đi hả?!"

Mẹ Nghiêm Cao Nhạn ngồi ở một bên thấy cô đã tỉnh lại, lảo đảo đứng

lên từ trên ghế salon gần như là nhào tới mép giường cô, vành mắt đỏ hoe
kéo tay của cô, "Huyên Huyên, con thấy thế nào rồi, cảm thấy khá hơn chút
nào chưa?"

Ba Nghiêm Nghiêm Khải cũng từ cạnh cửa đi tới, ba Nghiêm trước giờ

luôn nghiêm nghị cứng nhắc lại có thể lo lắng như vậy, lúc này biểu cảm
như trút được gánh nặng.

Vi Diệp đứng ở bên cạnh giường của Nghiêm Thấm Huyên, gương mặt

tuấn tú tràn đầy vẻ tiều tụy, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.