CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 175

Cô ngồi ở đó, nghe Doãn Bích Giới nói chuyện, giống như lại không

nghe vào, như người mất hồn không biết đang nghĩ đến chuyện gì.

Cô biết Trần Uyên Sam không muốn cho cô biết được tin tức hiện nay,

liền ngoan ngoãn nghe theo anh, ở trong phòng bệnh an tâm tĩnh dưỡng.
Hơn nữa huống chi, anh không muốn cô thấy, cô cũng không thể biết.

Buổi sáng lúc cô vừa mới tỉnh dậy, liền mơ mơ màng màng nghe thấy

âm thanh anh đang nói chuyện điện thoại.

Vẻn vẹn chỉ nghe được mấy tin từ anh, cô đã có được một chút đầu mối.

Cho dù Lục thị là đế quốc lâu năm ở thành phố S, nếu muốn động tới,

trong mắt anh Lục thị chẳng qua cũng chỉ là con kiến hôi nho nhỏ thôi.

Cô không biết làm sao để nói với Trần Uyên Sam. Không sai, là Lục

Thiêm Lịch cùng với Hồ Tuyết lâm đã làm cho cô lâm vào tình cảnh như
vậy, làm sao cô có thể không oán hận? Sự sợ hãi thấu xương như vậy, trải
qua một lần đúng như lời của Hồ Tuyết Lâm nói nó đã ám ảnh nặng nề
trong tâm trí cô, mấy ngày nay có lúc cô chỉ cần thiếp đi, nửa đêm giật
mình tỉnh lại nước mắt chảy ướt đẫm cả gối, cơn ác mộng bức cô đến ngẹt
thở.

Nhưng, cha mẹ của Lục Thiêm Lịch đối với cô rất tốt, trước kia Lục

Thiêm Lịch cùng cô gây gổ, đều là mẹ Lục gọi điện thoại đến hòa giải;
ngày lễ tết hàng năm, đều là Lục gia ở bên cạnh cô, đã sớm coi cô như con
dâu tương lai; khi đó Lục Thiêm Lịch bởi vì Hồ Tuyết Lâm chia tay với cô,
sau này nghe Lục Thiêm Lịch kể lại, kể từ sau khi hắn mười tuổi, đó là lần
đầu tiên ba đánh hắn, tức giận đánh hắn một trận.

Đoạn cảm tình này không chỉ liên lụy đến cô và Lục Thiêm Lịch mà còn

liên lụy đến cả gia đình nhà họ Lục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.