CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 328

Nghiêm Thấm Huyên nhìn thẳng vào mắt hắn nói, "Làm sao không sợ?

Nhưng sợ thì có tác dụng sao? Chẳng lẽ anh không biết phụ nữ có thai
không nên để tâm tình bất ổn sao? Tôi chính là vì bảo bối trong bụng mình
nên mới có thể khống chế tâm tình như thế."

Nói xong cô nghiêm mặt, "Tiếu Phan, anh có thể dùng tôi để áp chế anh

ấy, nhưng nếu như gặp nguy hiểm, tôi nguyện hy sinh tính mạng của mình
cùng đứa bé, tuyệt đối không để anh ấy bị liên lụy."

"Cô không sợ bây giờ tôi sẽ giết chết cô sao?" Hắn nghe hết lời của cô

nói liền tiện tay rút khẩu súng dắt bên hông ra dí vào trán cô, trên mặt
không hề có dáng vẻ đùa giỡn.

Nghiêm Thấm Huyên chấn động, hồi lâu mới lạnh nhạt nói, "Anh muốn

chứng kiến sự kích thích, bây giờ còn chưa thấy được công dụng của tôi,
anh tự nhiên sẽ tò mò ảnh hưởng của tôi đến Trần Uyên Sam lớn như thế
nào, bây giờ anh sẽ không giết tôi."

Mặc dù lúc nói chuyện giọng nói của Nghiêm Thấm Huyên rất bình

thản, nhưng cũng không thể che giấu được sự sợ hãi thấu xương, Tiếu Phan
hỉ nộ thất thường, giết người bừa bãi, cô không biết chính xác tiếp theo hắn
sẽ làm gì, chỉ có thể đánh cược một lần.

Tiếu Phan nhìn cô lúc lâu, không có lên tiếng, thu súng lại bước ra

ngoài, thời điểm bước đến cửa hắn dừng lại một chút, "Hắn ta có cái gì để
cô đáng phải đánh đổi cả sinh mạng của mình như vậy?"

Lúc này cô đã thoát khỏi họng súng thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, trì hoãn

tâm tình, chỉ cười nhạt nói, "Nếu như đổi lại là anh ây, anh ấy cũng sẽ làm
như vậy. Tiếu Phan, chẳng qua là anh cảm thấy nhất định phải đào ra được
bộ mặt đáng ghê tởm của anh ấy, không đấu với anh ấy thì không cam lòng,
thật ra thì vẻ giả nhân giả nghĩa chính là một mặt của anh ấy, tôi biết lời xin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.