CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 330

Trần Uyên Sam không chớp mắt nhìn tình cảnh trước mặt, khi thấy bóng

dáng của Nghiêm Thấm Huyên đứng tại nơi cao nhất của boong thuyền,
khuôn mặt anh lập tức lộ rõ vẻ căng thẳng, gân xanh nổi lên, khẩu súng trên
tay cơ hồ như bị bóp nát.

"Mày tới rất nhanh." Giọng nói xót xa của Tiếu Phan vọng lên trên

boong tàu trống trãi, "Thế nào? Không kịp đợi được chứng kiến cảnh tượng
đẹp đẽ một người hai mạng hả?"

Trần Uyên Sam theo dõi ánh mắt của hắn, gằn từng chữ nói, "Tiếu Phan,

đưa cô ấy xuống."

Lúc này Tiếu Phan vỗ tay một cái, vốn ở bên cạnh con tàu không có gì

giờ phút này lại xuất hiện những con thuyền, mà thuộc hạ của Tiếu Phan
đứng ở đó hướng nòng súng về phía Trần Uyên Sam.

Nghiêm Thấm Huyên nhìn đám người của Tiếu Phan trong nháy mắt đã

tăng lên nhanh chóng, khẩn trương nhìn Trần Uyên Sam đứng ở đó không
nhúc nhích.

Lúc này bàn tay đè ép sau lưng cô của Tiếu Phan ra sức, Nghiêm Thấm

Huyên bị hắn đẩy tới mũi nhọn của đầu tàu, cô làm sao có thể đấu được với
hắn, vừa mới động đậy mấy cái liền bị hắn hung hăng ấn lên thành lan can,
hắn cầm lấy cổ cô kéo cả thân thể cô ra bên ngài tàu, mà ngay phía dưới cô
lại là khối đá nhọn hoắt.

Trần Uyên Sam chứng kiến cảnh tượng này liền rút súng hướng vào

Tiếu Phan, sắc mặt đã tái nhợt không có chút tia máu.

"Mày buông cô ấy, tay của mày mà còn hạ xuống nữa, hôm nay ai cũng

đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây."

Tiếu Phan cười to, thế nhưng ánh mắt lại lạnh như băng nhìn hắn, "Rốt

cuộc hôm nay mày cũng dám đối đầu trực diện rồi hả kẻ nhát gan? Tới đây,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.