CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN - Trang 10

ngàn thừa sau khi đã sắm ít quần áo. Mắt chị nhìn cha đầy khiêu khích,
“Cuộc đeo đuổi vẫn còn dài, cưng à…”.

Chị đổ lì. Chị tìm mọi cách để sà vào cha. Một bữa chị bảo Điền xuống ghe
ngủ với tôi, còn chị sẽ lên chòi. Đó là một đêm tối nhờ nhờ, trôi trên trời
một mảnh trăng mỏng leo lét. Điền ngọ nguậy, xoay trở liên tục, nó kêu
khó ngủ, đòi nghe tôi hát, bài gì cũng được. Nhưng Điền vẫn thao thức,
dường như giọng hát tôi không át được tiếng sột soạt rạo rực trong cái chòi
nhỏ trên bờ. Điền chê ngủ ghe chòng chành quá chừng. Tôi biết lòng nó
đang chao.

Điền có những ngày bối rối. Nó hay hỏi tôi, “người ta thương mẹ ra làm
sao?”. Mặt nó dãn ra, khi biết cây kẹp tóc, trái dừa tươi hay con cá thác
lác… mà nó dành cho chị cũng giống hệt như người ta vẫn thường cho mẹ.
Và niềm nhớ lúc đi xa, nỗi khao khát được nằm gần, được dụi mũi mình
vào da thịt người đó… cũng tự nhiên như ý nghĩ bình thường nhất của
những đứa con. Nhưng những nghi hoặc vẫn loay hoay trong mắt Điền, và
nó quyết định chịu đựng một mình, khám phá một mình. Thí dụ như đêm
nay, cái gì khiến tim ta đau nhói, cái gì làm cho ta cảm thấy giận dữ, nặng
nề ?

Khi tôi thức dậy, Điền đã mệt mỏi thiếp đi, nó nằm co quắp, hai tay kẹp
giữa đùi, mặt buồn như phủ một lớp sương giá. Chị bước ra khỏi chòi,
khoan khoái vươn vai. Sự ưng ý, mãn nguyện lấp lánh trên khoé mắt.
Khuôn mặt chị tràn ngập ánh sánh, như chị vừa mở ra một cánh cửa mặt
trời. Có một con đường nào đó trãi dài trước chị. Chị cười, bảo :

- Hồi hôm sương nhiều ghê, nó nhiểu lên mặt chị hoài, nhột gần chết.

Rồi chị giành nấu cơm. Chị xoắn tay áo lên hì hụi thổi lửa, đầu tóc xấp xãi
dính đầy vảy cá. Trông chị như bà vợ tảo tần. Hình ảnh ấy làm tôi ứa nước
mắt, nhưng cha tôi chỉ lạt lẽo nhếch cười. Vì cái cười đó mà tôi ứa nước
mắt thêm lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.