CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN - Trang 13

Bồ lúa nhà tôi đã cạn từ sau Tết. Điều đó làm má tôi hơi buồn, nhưng người
bán vải xăng xái bảo, “Cô Hai cứ coi đi, không mua cũng được – rồi ông ta
sửng sốt khi thấy má rạo rực khi ướm thử những khúc vải rực rỡ lên người
– Chèn ơi, coi nó bình thường vậy mà khoác lên mình cô Hai lại thấy sang
quá trời”. Má bỗng nhiên thắc thỏm :

- Dóc…

Tôi chưa bao giờ thấy cái màu đỏ lạ lùng ấy. Đỏ hơn bông bụp ngoài sân,
đỏ hơn máu. Má ngó chúng tôi, hỏi: “Gì mà nhìn trân trân vậy hai đứa ?”.
Tôi nói, “Má lạ quá hà, nhìn không ra”. Má mừng quýnh, “Thiệt hả ?”. Tôi
muốn khóc quá chừng, má con xa lạ với nhau mà sao lại mừng ?

Một bữa tôi chiêm bao, chẳng đầu chẳng cuối gì, chỉ thấy vía má giãy dụa
trong tấm vải đỏ lạ lùng kia nhưng nó thít chặt, riết lấy, siết dần cho tới khi
má thành một con bướm nhỏ, chấp chới bay về phía mặt trời. Giật mình
thức dậy mới hay mình ngủ quên trong kẹt bồ lúa, con chó Phèn ngoài hè
nôn nóng cào đất rột rẹt chỗ cái lổ chui (Chắc má tưởng hai chị em tôi đi
chơi nên chốt cửa trước cửa sau mất rồi). Mà Điền ngồi ém ngay đó, lì ra,
không cục cựa, mình nó mướt mồ hôi, không có vẻ gì là nó đang khóc,
nhưng nước mắt chảy ròng ròng. Tôi ôm đầu nó, giấu ánh nhìn của nó vào
ngực mình.

Đứa mười tuổi quay lưng lại, đứa chín tuổi úp mặt vô áo chị nó, nhưng cả
hai vẫn như thấy rõ ràng, trên chiếc giường tre quen thuộc, má oằn uốn
người dưới tấm lưng chơm chởm những nốt ruồi. Họ cấu víu. Vật vã. Rên
xiết.

Đó là hình ảnh ấn tượng cuối cùng của má tôi trên nền một cái nhà nhỏ,
đằng trước có bộ bàn chữ U, bộ vạc tre, rồi đến một cái bồ lúa nhỏ dựng
gần giường ngủ, và gian bếp thấp. Quanh hè, dài theo những lối đi ra vườn,
ra bến là những cục đá tảng, những thân dừa chẻ hai, cha tôi đã hì hục lót
để suốt một mùa mưa, chân má tôi không bị dính sình bùn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.