Suốt nhiều năm sau đó, tôi không dám nhớ má, bởi ngay vừa khi nghĩ đến
má, ngay lập tức hình ảnh ấy hiện ra. Theo đó là rực rỡ trên da thịt màu vải
má tôi vừa đổi được (không phải bằng tiền, hay lúa). Mà, đáng lẽ phải nhớ
tới khúc má nằm võng hát đưa mình ngủ ấy, hay đoạn má ngồi giặt áo bên
hè, hay má cúi đầu giữa vầng khói mơ màng, thổi lửa bếp ung…
Má có rất nhiều hình ảnh đẹp, và cả khuôn mặt lo lắng của má khi chiều ấy
vẫn còn đẹp, nhìn thấy nước mắt không ngừng tuôn rơi trên mặt thằng
Điền, má thảng thốt hỏi : “Mèn ơi, mắt con sao vậy ?. Tôi trả lời, day day
chậm rãi, “Chắc tại nó nhìn thấy chuyện bậy đó, má. Trưa nay nó ngủ kẹt
bồ lúa”. Má chết lặng nhìn tôi, cái nhìn như lịm đi trên khuôn mặt đẹp não
nề. Không thể giải thích vì sao tôi lại hể hả.
Và tôi luôn nghĩ rằng chính vì câu nói đó mà má tôi ra đi.
Tôi chạy qua nhà hàng xóm, nói với thím Tư rằng má đi mất tiêu rồi. Cả
xóm tưng bừng, kẻ mừng vì vợ mình chưa bỏ theo trai, người vui vì con
đàn bà đẹp nhất xóm đã đi rồi, khỏi lo ông chồng suốt ngày thòm thèm dòm
ngó, cũng có người buồn, ghe vải chắc chẳng quay lại xóm này. Mọi người
bàn ra tán vào, xôn xao, bắt tôi nhớ lại coi trước lúc đi má tôi có hành động
gì đặc biệt mang tính dự báo không? Chuyện này quan trọng lắm, nó cho
người ta tự kiểm tra trình độ trải nghiệm, suy đoán. Thí dụ như nhà nào có
người mới mất họ kêu lên, hèn chi đêm trước có nghe chim cú kêu, thê thiết
lắm. Thí dụ như nhà nào bị mất trộm, họ bảo nhau, hồi hôm tui nghe tiếng
chó sủa thiệt kỳ, là tui nghi rồi… Nhưng chuyện ra đi của má tôi không
mấy ly kỳ...
- Hồi chiều má con không nấu cơm…
- Vậy sao ?
- Má con nằm trên giường thở dài…
- Vậy hả ? Thở ra làm sao ?