CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN - Trang 17

Phần 4

Lần đầu tiên hai chị em tôi lạc giữa đồng. Cơn mưa buổi xế chiều làm tắt
rụi ánh mặt trời, và đêm tối nhanh chóng ập xuống. Mưa giăng bốn bề,
những rặng vườn trở nên xa vời, mờ mịt, căn lều và chiếc ghe của mình
nằm ở phía nào vậy ta, Điền hoang mang hỏi. Chúng tôi lội xom xom
xuống một mé vườn và rã rời tuyệt vọng xua bầy vịt quay ra. Cha tôi đã bỏ
về ghe từ giữa trưa, có thể cha đã uống rượu say và ngủ mất tiêu. Có thể
cha còn thức nhưng cha không đi tìm. Khóc đã đời, một hồi, thấy trời ngày
càng tối, chúng tôi quyết định buông trôi, tha thểu đi theo bầy vịt, biết
đâu…

May sao, chúng nhớ đường về. Khi nhìn thấy ánh đèn chong leo lét đầu
ghe, chúng tôi mừng như chết đi sống lại, Điền nắm tay tôi chạy như điên,
nước đồng văng sáng trắng. Bầy vịt tao tác một phen (báo hại đêm đó tụi
nó nín đẻ). Cha tôi ngồi chờ bên cạnh cây roi.

Sau này, đã tự học cách định hướng bằng bằng mặt trời, bằng sao đêm,
bằng gió, bằng ngọn cây… nghĩ tới lần lạc đồng, thấy cười quá chừng. Mắc
cười hơn là Điền, vốn rất sành sỏi đường đi nước bước, lại bị lạc lần nữa,
giữa ban ngày. Nó loay hoay ở giữa một gò đất chùm gọng leo dày mịt,
không biết vô đó bằng đường nào nhưng chẳng thể quay ra, có người đàn
bà bưng rổ bánh quy lại, biểu nó ăn. Đói quá, thằng Điền ngốn gần chục
cái. Lúc tôi tìm được nó nhờ tiếng rên ư ử, bụng nó đã lặc lè, và miệng đầy
sình đất. Quay đi quay lại không có bóng người, chỉ có cái mả lạng nằm sát
đất, rời rợi cỏ xanh.

Những ngày sau này, tôi một mình trở lại gò đất, nhưng chờ hoài không
thấy ma hiện ra. Nghe thằng Điền kể, người đàn bà đó thiệt hiền, chỉ đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.