CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN - Trang 30

Con đường quay về bị bịt kín.

Cha không tốn nhiều công sức cho việc chinh phục (Những người đàn ông
quê mùa đã tự tay đẩy người đàn bà của mình đến với cha, bằng nhiều
cách. Họ thích uống say, họ thích dùng tay chân để tỏ rõ uy quyền. Mệt
nhọc làm lụng trên đồng, người đàn ông đã trở nên khô cằn, có khi cả đời,
họ không nói với phụ nữ một câu yêu thương tử tế. Họ không biết vuốt ve,
âu yếm, khi cần, họ lật cạch người phụ nữ ra và thoả mãn, rồi quay lưng
ngủ khò). Sẽ còn bao nhiêu người nữa được cha tôi cho nếm thử niềm đau
kia, tôi tự hỏi mình khi nhìn người đàn ông vào tuổi bốn mươi, quyến rũ từ
cái cười, từ câu nói, ánh nhìn thăm thẳm, ngọt ngào. Trời ơi, trừ chị em tôi,
không ai thấy được đằng sau khuôn mặt chữ điền ngời ngợi đó là một hố
sâu đen thẳm, bến bờ mờ mịt, chơi vơi, dễ hụt chân.

Nên mỗi lần cha nhìn đăm đắm và mỉm cười với một người đàn bà mới
chúng tôi lại thắt thẻo. Thêm mối tình đau trước cả ngày thứ nhất (mà chị
em tôi không cách nào ngăn được). Tôi có cảm giác cha quắp lấy người ấy,
vùi mặt vào da vào thịt, ngấu ngiến mà lòng cha lạnh ngắt. Thằng Điền cay
đắng, “Cha làm chuyện đó thì cũng giống như mấy con vịt đạp mái…”. Tôi
nạt, “Đừng nói bậy…”.

Nhưng tận đáy lòng, tôi cũng nghĩ, cha hơi khác con - người. Nhạt nhẻo
hơn cả việc quan hệ theo mùa, theo bản năng, trong cha tôi không còn một
chút cảm xúc nào, nét mặt tràn ngập những rắp tâm, chưa gặp mặt đã tính
chuyện phụ phàng.

Cha đẩy chúng tôi trượt dài vào nỗi thiếu thốn triền miên. Mỗi lần rời khỏi
một nơi nào đó, thật khó để phân biệt, chúng tôi bỏ đi hay chạy trốn. Chúng
tôi đánh mất cái quyền được đưa tiễn, được xao xuyến nhìn những cái vẫy
tay, được nhận vài món quà quê như buồng chuối và hương hay bó rau ngót
cắt trong vườn, cùng lời dặn dò quyến luyến, “Đi mạnh giỏi nghen…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.