CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN - Trang 39

xộc đến chỗ chúng tôi.

Tôi vừa sợ, vừa biết ơn những người như thế này. Họ làm cho chúng tôi
cảm thấy bớt hoang dã, làm chúng tôi hiểu rằng, ngay cả trên những cánh
đồng hoang liêu nhất thì chúng tôi vẫn bị ràng buộc bằng hàng vạn luật lệ.
Nhưng đồng thời họ luôn mang tai họa đến. Dường như sự trừng phạt đang
núp sau hai khuôn mặt bị nướng dưới mặt trời, bóng nhẫy, tươm mỡ. Họ
phơ phởn nói bằng thứ ngôn ngữ buồn cười (bọn chăn vịt chúng tôi chẳng
khi nào dùng những chữ chỉ thị, loại trừ tận gốc hay giải quyết dứt điểm...).
Thật đơn giản, khi nói “các người phải huỷ bầy vịt”. Cha tôi cáu kỉnh gật
đầu. Tôi và Điền kêu lên một tiếng buốt, ôi, những bạn - bè của chúng tôi
sắp bị chôn sống nữa rồi.

Cái nhìn chị chảy theo nước mắt của thằng Điền, chị khẽ bảo, không sao
đâu, mấy cưng. Chị đon đả, chèo kéo hai người đàn ông lạ về phía mình,
“Mấy anh thương em với, nỡ nào để cả nhà em chết đói”. Một người càu
cạu :

- Ở trên lịnh xuống tụi tui cãi sao được.

Nụ cười đong đưa, tung tẩy trên khoé mắt, thì em có bảo mấy anh cãi ai
đâu, mấy anh giả đò không biết, không nhìn thấy bầy vịt của em là được
rồi. Dễ ợt... Thằng Điền bệu bạo cắn răng, nó tự kìm nén bằng cách siết vai
tôi đau nhừ. Cách đó năm bảy bước, giọng nói của chị vẫn lướt như một
dòng gió đầy hơi nước, thấm dịu lại hai khuôn mặt (cố tỏ ra) cứng đơ. Một
người nuốt nước miếng, ánh nhìn ham muốn như mũi kim thò ra khỏi bọc,
lơ láo. Mắt ông ta lột trần chị, và toan tính một thoáng. Người còn lại có vẻ
thú vị, háo hức như sắp được xem một vở cải lương hay. Chị thấu hiểu đàn
ông đến nỗi, ngay lập tức chị ngó về phía chúng tôi, ngầm báo, cuộc
thương lượng (về một sự đổi chác) đã kết thúc rồi.

- Hai anh cứ về trước, chút nữa, em lựa mấy con vịt tơ đem lại cho các anh
lai rai. Nhà anh Năm đây em biết chớ sao không, đi tới đâu, em cũng coi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.