CÁNH ĐỒNG HOANG - Trang 10

Mặt nước dưới sàn nhà xao động. Sáu Xoa ngẩng nhìn ra xa.

Mũi xuồng của anh Ba Đô ló ra, đâm thẳng lại nhà. Chị nhìn chồng, cười
và nói với đứa con đang ngủ:

- Ba về!
Ba Đô cho xuồng cặp sát lại sàn nhà, anh ném lên sàn xấp vải.

Sáu Xoa cuốn mùng xong, chị cầm xấp vải hoa đỏ ướm thử lên mình thằng
con trai bầu bĩnh, mặt chị rạng rỡ niềm vui. Rồi chị cầm xấp vải đem trải
dài theo hai chân, chị nhìn chồng, cười sung sướng và bẽn lẽn.

- Ăn cơm đi mình!
Ba Đô leo lên sạp.
- Tụi nó khỏe? - Chị hỏi.
- Khỏe. - Anh đáp lại một tiếng gọn.
Cuối cùng, chị cầm cái túi ni lông xanh to như bao bố, đưa lên

và xem xét thận trọng đường ghép trong túi. Đôi mắt của chị thoáng nỗi lo
âu!

Trong lúc chị xếp lại mùng mền để gọn vào cái bòng bột thì Ba

Đô dọn chén. Anh giở nắp nồi cơm, khói lên nghi ngút ngon lành.

Cơm nước xong, Sáu Xoa xuống xuồng. Cũng chiếc xuồng ba

lá, nhưng nhỏ hơn chiếc xuồng đi giao liên của anh Đô, chiếc xuồng câu
của gia đình chị. Chị mặc chiếc quần bà ba đen ni lông láng đến nỗi trông
như cái quần ướt, chiếc áo hoa xanh và choàng qua cổ bằng tấm vải dù
bông. Đứng trên lái, cầm cây sào, chị dặn chồng:

- Sữa em pha rồi!
Chiếc xuồng của chị lao qua khỏi cụm điên điển. Trời đã rõ

mặt người. Bấy giờ ta mới thấy rõ mặt của Sáu Xoa. Một cô gái cao cao,
dong dải khỏe mạnh. Chiếc mũi dọc dừa với đôi môi nhỏ thật xinh, đẹp
nhưng lại toát lên vẻ gan góc bướng bỉnh với cái trán dô. Choàng qua người
tấm vải dù bông, cùng với chiếc xuồng lướt đi trên mặt nước đang bốc hơi
lờ mờ của buổi sáng sớm, với vạt vải dù lất phất bay, xa trông như một bức
tranh.

Cũng như chồng đi trong đêm, chị vớt lục bình lên xuồng để

ngụy trang, nhưng không chỉ có ngụy trang che mắt địch, trong cách ngụy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.