CÁNH ĐỒNG HOANG - Trang 8

Anh Đô cầm cây sào, đưa một chân quèo cây sào, ngồi nghỉ,

cầm cây CKC, lấy vạt áo lau súng.

Tiếng trực thăng nghe mỗi lúc một gần, đã thấy cây đèn lái của

nó, chớp tắt, chớp tắt. Và không xa lắm, từ trên chiếc trực thăng, đèn phực
sáng, một thứ ánh sáng trắng xanh ma quái chiếu rọi xuống một vùng. Anh
Đô đứng dậy đưa tay làm loa nói l

- Nó tới, lặn không cho nổi sóng.
- Lục bình đội lên đầu!
- Xuồng phải giữ chặt!
Nói xong, anh sửa soạn lại xuồng. Anh rải lục bình từ mũi đến

lái, và cây súng CKC của anh để nằm dọc theo khoang xuồng dưới lục
bình.

Chiếc trực thăng đi soi đêm, chẳng biết thấy gì, nó quần đảo và

bắn. Đạn từ trong súng trên chiếc trực thăng nối nhau như một đường lửa.

Ở cụm rừng thưa, sau khi anh Đô chống xuồng đi, Sáu Xoa tắt

đèn, vào mùng, nằm trên cái chỗ của chồng. Chỗ chị nằm, sát đầu sạp tre,
nếu vô ý lăn qua, chị sẽ rơi xuống nước. Nhưng chị đã quen. Chị kéo đứa
con sát vào lòng. Thằng con của chị, một tuổi, ngủ ngon lành trong hơi ấm
của mẹ.

Chợt nghe tiếng súng của trực thăng, chị choàng dậy, vén

mùng, ngồi bên sạp, thòng chân xuống gần mặt nước nhìn về hướng súng
nổ. Trong ánh sáng lờ mờ của ánh sao dưới bóng của cây tràm, chỉ có thể
thấy rõ đôi mắt của chị, đôi mắt lo âu nhưng không bối rối.

Trạm giao liên của vợ chồng chị là trạm nối giữa đường dây

của Khu và tỉnh Mỹ Tho. Ba ngày một chuyến đi. Suốt bao nhiêu năm nay,
đêm nào và chuyến đi nào của chồng, chị cũng nghe tiếng súng như vậy, đã
thành quen, lo âu mà không bối rối.

Tiếng súng dứt, tiếng trực thăng nghe xa, chị giở mùng, dù

không thấy, nhưng nghe qua tiếng súng, chị đoán biết. Chị mừng nhưng
chẳng biết chia sẻ với ai, chị nói với đứa con đang ngủ:

- Ba con vượt ra khỏi tầm súng của nó rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.