CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN
CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN
Ngô Thu
Ngô Thu
Chương 25
Chương 25
Nhật Ký Của Quang Bàn
Nhật Ký Của Quang Bàn
N
gày 6 tháng 10 năm 1795, Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi. Suốt cả
buổi sáng phải vắt kiệt sức chống chọi lại cơn thịnh nộ của biển cả. Đứng
giữa biển trời bao la, con người ta quá nhỏ bé. Quả thật "đi một ngày đàng
học một sàng khôn". Ta trước đây cứ tự cho mình là tài giỏi, là đứng trên
đỉnh thiên hạ. Giờ đây xem ra, ta còn không bằng cả những tay phụ việc
hèn mọn nhất trên thuyền. Giữa cơn cuồng phong dữ dội, họ lăng xăng
chạy tới chạy lui, lo liệu mọi bề. Trong khi đó, ta làm được gì ngoài việc co
ro bám trụ chiếc cột buồm vững chắc, miệng khô khốc, nôn ra cả mật xanh
mật vàng. Nhìn những tấm lưng trần ướt đẫm mồ hôi, ta chạnh lòng nhớ về
bá tính ở quê nhà, dân mình còn nghèo và khổ lắm.
Sau khi ổn định lại tình hình, Mã Kim Đa sai người kiểm kê thiệt hại.
Chúng ta tổn thất hai thương thuyền, mất tích bốn mươi ba người, đa số là
người Minh Hương, cùng với bảy mươi bảy thùng hàng. Ài, thiệt hại khá
nặng nề, mà đây mới chỉ là cơn bão đầu tiên thôi đấy.
Một việc khác nghiêm trọng hơn lại đến. Nước ngọt. Ở nơi bốn bề là
biển mặn này, nước ngọt dù chỉ là một giọt cũng quý giá vô cùng. Những
con sóng cao mấy chục thước sáng nay làm nước biển tràn vào mấy cái
thùng tô nô đựng nước. Lượng nước ngọt còn lại trên cả năm chiếc thuyền
chỉ đủ dùng cho khoảng chưa tới hai ngày.
Một việc nữa, thuốc súng trên thuyền cũng bị ẩm rồi. Việc này đặc biệt
nghiêm trọng. Nếu chẳng may trên đường gặp cướp biển thì lấy gì mà