chống lại?
Mã Kim Đa quyết định một mặt sai lính đem phơi khô số thuốc súng.
Mặt khác lại hạ lệnh cập bờ ở mũi Hảo Vọng.
"Nhân tiện mua nước ngọt cùng trao đổi hàng hoá", ông ta nói. "Nhân
tiện, để cho Ngài - ý ông ấy nói ta - thưởng thức cái gì gọi là thiên đường
của những người đi biển".
...
7 giờ rưỡi sáng ngày 7 tháng 10 năm 1795, Dù khoảng cách đến mũi
Hảo Vọng rất gần nhưng vì phải cố tránh những con sóng ngầm nên phải
tới sáng nay chúng ta mới cập bờ được. Từ đằng xa, bến cảng hiện ra trong
tầm mắt với rất nhiều thuyền, đủ loại, cả thuyền buôn lẫn thuyền chiến. "Ở
khu vực này, nhất là ở thị trấn Cape Town, người ta nghiêm cấm tranh chấp
đánh nhau", Mã Kim Đa nói, "đương nhiên sẽ không sao nếu đó chỉ là
những xích mích nhỏ. Ngài thấy đó, trên cảng là tàu thuyền của đủ các
quốc gia. Đây có lẽ là nơi hoà bình nhất thế giới".
Đoàn thuyền nhanh chóng cập vào bãi thuộc về những người Anh Cát
Lợi. Tiếp đón chúng ta là một nhóm người bản địa. Thật kỳ lạ, người ở đây
có màu da đen trùng trục làm nổi bật hàm răng trắng bóng. Nhưng điều đầu
tiên làm cả đoàn người Việt và những người Minh Hương phải há hốc mồm
là dân bản xứ, cả đàn ông lẫn đàn bà, cả thanh niên đến thiếu nữ đều... trần
trùng trục.
Liếc nhìn những cô thiếu nữ với bộ ngực sữa nẩy tưng tưng mà nhiều
"quý ông" chảy cả nước bọt. Nhiều người ngoài mặt thì làm bộ ngó lơ, luôn
miệng nói "thật là suy đồi, thật vô liêm sĩ" vậy mà chốc chốc lại liếc nhìn.
Đến cả ta cũng phải buông ra câu nói cửa miệng của chú Tư "phản khoa
học, thật là phản khoa học quá mà". Nhưng nói thật, ha... ha... ta... rất thích.