CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 446

- Ôi… chị họ. Đến chị cũng châm chọc em sao? Mà kể cũng lạ, đối với

chị, đây là chính sự à?

- Đừng đánh trống lãng. Đừng để chị phải hỏi trực tiếp cô bé.

Đến đây, mọi người phá lên cười. Không ai có thể nhận ra đây là buổi

nói chuyện giữa nhà vua và quần thần. Mọi người còn xem nhau như anh
chị em. Đến nỗi, nhóm cựu thần nhà Nguyễn mà đại diện là Lê Quang Định
cũng không cảm thấy xa lạ nữa. Ông tiếp ngay một đoạn thơ ngắn:

Hay cho danh tướng nước nhà Sa trường chinh chiến chỉ là trò chơi

Tưởng rằng uy vũ muôn nơi Không ngờ ngậm đắng ở nơi tình trường Lại
thêm một đấng thân vương Trong tay quyền lực vẫn nhường chị em Mọi
người ngẩn mặt mà xem Mở mang tầm mắt, lại thêm vui cười.

Quả là một việc vui tươi Cha hiền, rể quý, hai người kết thân. Đó, bấy

nhiêu cũng đủ hiểu giữa những người trước kia đối đầu nhau nay đã hóa
giải hết mọi oán cừu. Đây chính là nền tảng cho sự phát triển của đất nước.
Chính những con người này mới có thể tạo dựng nghiệp lớn. Với kẻ thù, họ
là hung thần, quyết chí không tha. Ngược lại, với những người của mình,
họ xem nhau như anh em một nhà. Nước Việt cần lắm những con người
như thế.

- E… hèm… Quay lại việc chính thôi – Toản nói.

- Bệ hạ, xin mời nói – Lê Quang Định nhanh chóng cởi bỏ dáng vẻ cười

đùa mà quay lại với mục đích của buổi nói chuyện hôm nay.

- Trẫm nói đây. Mọi người cũng biết, chúng ta tuy đã thống nhất Giang

sơn nhưng vẫn còn đó mối lo ngoại xâm. Mọi người phân tích thử xem tình
hình thế nào.

Mọi người bắt đầu tiến hành thảo luận trong tiếng đàn nhẹ nhàng của

Ngọc Lan. Hóa ra, vấn đề thứ tư mà Toản muốn đề cập chính là họa ngoại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.