CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 525

xâm chiếm Trung Hoa, thật không cần người Anh chúng tôi nhúng tay vào.
Trong vòng chưa tới ba tháng, họ thừa khả năng càn quét đất nước các ông.
Ngay cả người Anh chúng tôi cũng không dám chắc khả năng chiến thắng
nếu đối đầu với họ.

- Nếu nói như đại nhân – Lưu Dong cướp lời của Hạo Mân và nói, – An

Nam cũng là mối uy hiếp với quý quốc. Có câu “kẻ thù của kẻ thù chính là
bạn”. Thế tại sao quý quốc lại không chấp nhận từ bỏ nước này mà kết
đồng minh với chúng tôi?

- Ngài nói thế là sai rồi. Việt Nam tuy mạnh nhưng chưa phải là mối uy

hiếp với chúng tôi. Nếu xảy ra chiến tranh mà nói, chúng tôi bất quá chỉ là
ngang ngửa với nhau. Tuy nhiên, điều này là không thể vì chúng tôi không
hề có mâu thuẫn về lợi ích và chiến tranh chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cho
cả hai phía. Chưa hết, các ngài có thể cho chúng tôi được những gì? Trong
khi tất cả những gì các ngài có, chúng tôi có. Tất cả những gì chúng tôi cần,
các ngài không có nhưng Việt Nam lại có. Họ còn có những gì chúng tôi
cần trong tương lai nữa.

- Ngài có thể cho chúng tôi ví dụ không? – Lưu Dong lại hỏi.

- Các ngài có thứ này không? Chắc là có nhưng lại kém xa lắm.

Simon lấy ra một khẩu TSG02 và đưa đến trước mặt ba người. Họ lúc

đầu bỉu môi, tỏ vẻ chúng tôi cũng có. Thế nhưng, khi cầm lấy khẩu súng,
họ biết là mình đã sai lầm. Loại súng này nhà Thanh không thể nào làm
được và cũng không thể nào chống lại được.

Mồ hôi Lưu Dong chợt vả ra như tắm. Ông hiểu, đừng nói là ba tháng,

với loại vũ khí này cùng với tốc độ hành quân vốn đã làm nên thương hiệu
của binh sĩ Việt Nam, chỉ cần chưa đến một tháng, đối phương đã có thể
đánh chiếm Bắc Kinh, buộc Hoàng đế phải đầu hàng. Các địa phương khác
tất cũng sụp đổ theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.