CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 555

- Đúng vậy, bệ hạ. – Nguyễn Văn Tuyết nói – Bệ hạ hãy nhìn vào cái

gương của chúng thần. Từ ngày Tiên đế băng hà, chúng tướng nhà Tây Sơn
chia rẽ sâu sắc, Bùi Đắc Tuyên chuyên quyền, quốc gia suy yếu đến cực
điểm.

Bá quan nhao nhao khen là phải. Chỉ có riêng Toản mỉm cười lắc đầu.

- Trẫm nói bè phái là tốt, các khanh có tin không?

- Làm sao có thể? – Người lên tiếng chính là Nguyễn Ánh.

- Nghĩa phụ! Cha có nhớ lời con hứa khi ở Phú Yên năm xưa hay

không? Con nói đến một thời điểm. Và nó chính là hôm nay.

Nguyễn Ánh bồi hồi nhớ lại buổi hội đàm bên bờ ao ở Phú Yên với

tiếng đàn réo rắt năm xưa. Phải nói mỗi khi nhớ lại, ông có một niềm tự
hào khôn tả. Ngày đó, ông đã quyết định, một quyết định làm thay đổi vận
mệnh đất nước. Ông còn nhớ khi đó Toản nói “Rồi sẽ có một ngày người
làm chủ đất nước này chính là người dân”. Thế như việc này có liên quan
gì?

Hiểu được cái nhìn đầy nghi hoặc của bá quan, Toản lại tiếp:

- Bè phái đúng là có thể làm suy yếu quốc gia. Nó cũng có thể kích

thích sự phát triển. Quan trọng là cách chúng tồn tại và mục đích của các bè
phái. Miễn là chúng công khai và những bè phái đó chỉ muốn tốt cho quốc
gia.

- Ý bệ hạ có phải là tương tự như việc hai thương nhân. Họ cạnh tranh

nhau rồi thi nhau giảm giá, người được lợi là người mua hàng? – Trịnh
Hoài Đức hỏi.

- Chính xác. Ý bè phái mà trẫm muốn nói chính là những nhóm có cùng

mục đích chung cho sự phát triển của đất nước. Họ cạnh tranh với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.