CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 10

Nghe xong những lời này, chân mày nam tử hơi giãn ra, nhưng không

phải vì thất vọng mà bởi vì nhẹ nhõm, y liền lớn tiếng nói một cách phóng
khoáng: “Có thể khoản đãi người của Bạch gia Mai Lĩnh, làm tròn trách
nhiệm của người bản địa đối với khách từ phương xa tới, quả thật là vinh
hạnh cho tại hạ quá. Cũng may cô nương không chê, tại hạ xin tạ lỗi trước.”

Vẻ mặt của Bạch Hạ thoạt trông cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng đứng

thẳng người dậy, ôm quyền cười nói: “Thế thì cung kính không bằng tuân
mệnh, quấy rầy huynh rồi”.

“Tại hạ vẫn còn một thỉnh cầu nhỏ nữa.”

“Ta đã nói rồi mà, chỉ huynh mới biết được ta là ai. Cho nên, từ bây giờ

trở đi, ta chỉ là một người họ Bạch bình thường, chẳng có liên quan gì với
Đại Lương, với Mai Lĩnh hay với Bạch gia cả, tất nhiên cũng không biết
chút y thuật nào rồi”, Bạch Hạ ngừng lại, giọng nói trong trẻo nhuốm thêm
vài phần chua xót: “Huống hồ, những gì ta biết, căn bản cũng chẳng thể
dùng tới được đâu”.

Nam tử cười khẽ gật đầu: “Đa tạ”

“Trời ạ! Huynh đừng có suốt ngày đa tạ, đa tạ mãi thế được không?”,

Bạch Hạ cảm thấy rất khó chịu, không muốn tiếp tục nói tới chủ đề này
nữa: “Đúng rồi, ta phải xưng hô với huynh thế nào đây? Ta không muốn cứ
gọi huynh là Tiêu hầu gia, Tiêu hầu gia mãi đâu”.

“Tên của tại hạ chỉ có độc một chữ ‘Sơ’ thôi, ‘Sơ’ trong ‘Sơ lãng’ (1).”

(1) Sơ lãng: Phóng khoáng, rộng rãi.

Bạch Hạ sửng sốt, buột miệng thốt lên: “Tiểu thúc (2)? Không phải còn

có tiểu dì nữa chứ!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.